Bắt Đầu Từ 2012

Chương 19. Cuộc Biểu Tình!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhưng mà khi nghĩ lại, bởi vì cô nàng này mà kiếp trước mình vừa mới hẹn hò được với một người lại gần như lập tức chia tay, lại làm hại mình trằn trọc trở mình biết bao đêm, Tô Bạch tức khắc lại cảm thấy mình làm vậy vẫn còn nhẹ. So với những gì kiếp trước cô ảnh hưởng đến mình, cái này tính là gì.

Mẹ, làm sao có thể cả đời không bắt nạt ai!

Đương nhiên, vừa rồi Tô Bạch cũng không phải cố ý muốn mắng cô, mà là muốn mượn tay của cô để dừng lại hành động vơ vét tài sản của lão tặc Hàn Thành này.

Cái lão già vô sỉ này mượn danh phạt học sinh để nhổ lông dê trên mấy người học sinh nghèo bọn họ, Tô Bạch bất luận làm sao hắn cũng muốn dừng lại tại đây.

Kỳ thực, kiếp trước có không ít học sinh bị phạt nhiều trong lớp đi tìm Tô Bạch, muốn để Tô Bạch tổ chức một "cuộc biểu tình", phản kháng hành vi nhổ lông dê này của Hàn Thành.

Chỉ là kiếp trước Tô Bạch giống với Khương Hàn Tô, không quản chuyện không liên quan đến mình. Hàn Thành cắt lông dê không tới trên đầu Tô Bạch hắn, cho nên Tô Bạch cũng chẳng muốn đi đắc tội Hàn Thành. Nhàng đời này lại không giống, chỉ bởi vấn đề kiếp trước Khương Hàn Tô vì lão già này mà phải nhảy lầu, Tô Bạch không thể nhịn được nữa, phải buộc lão dừng lại.

Sở dĩ, Khương Hàn Tô tự mình kiểm tra sách ôn tập của hắn để Tô Bạch nhìn thấy cơ hội.

Chỉ là nha đầu này lại quá thiện tâm, sau khi kiểm tra xong nhìn thấy đề mục quá nhiều, vậy mà lại không dám ghi tên báo cho giáo viên.

Như vậy không thể được, cho nên Tô Bạch mới mắng cô một đợt toàn sát thương bạo kích như vậy.

Ừm, hiệu quả rất tốt, Khương Hàn Tô chịu sát thương bạo kích, sau khi kịp phản ứng, trực tiếp nổi giận đùng đùng chạy vào văn phòng.

Khương Hàn Tô đi nhanh, trở về cũng nhanh.

Lúc chạy đến cửa phòng học, trên mặt của cô vẫn không có nước mắt, thế nhưng mới vừa ngồi trở lại chỗ ngồi của mình liền bắt đầu không nhịn được, nằm nhoài trên bàn mà khóc.

Tô Bạch không nói chuyện, để cho cô nàng này khóc một chút, có thể giảm nhẹ một chút áp lực.

Tô Bạch có thể nhìn ra, gần đây cô gái này chịu không ít áp lực.

Đương nhiên, nếu như cô phải chịu mười phần áp lực, sợ là có tới tám phần áp lực trong đó là do Tô Bạch.

Màu đen bút bi liên tục chuyển động trên các đầu ngón tay của Tô Bạch, Tô Bạch đang suy tư chuyện kế tiếp.

Bởi vì tiếp đó hắn sẽ va chạm trực tiếp với Hàn Thành.

Lấy học sinh đối đầu lão sư!

Rất nhanh, chuông vào học vang lên, một người đàn ôn đầu trọc, tuổi chừng bốn mươi cầm sách đi vào lớp.

"Vào học." Khương Hàn Tô vốn đang nằm nhoài trên bàn thút thít, nghe được tiếng chuông reo lên lập tức khô nước mắt, cô lại trở lại với hình thái lành lạnh lúc trước.

Sau khi Hàn Thành đi vào, cô đứng dậy tiếng hô vào học, tất cả mọi người trong lớp đều đứng lên, khom lưng chào Hàn Thành, hô:

"Chào thầy.”

Hàn Thành xua tay, mọi người đều ngồi xuống.

Cao Viễn đem danh sách kiểm tra của cậu a đưa cho Hàn Thành, Hàn Thành cầm hai tấm danh sách trong tay, đưa mắt tìm những người có tên đang ở dưới bục giảng.

"Lúc phát sách ôn tập buổi trưa ngày hôm qua, tôi đã nói hôm nay sẽ kiểm tra, vậy mà đến bây giờ vẫn còn nhiều người như vậy chưa làm xong. Nếu các cậu không đem chuyện này coi là chuyện to tát, vậy thì chịu phạt đi. Những người bị tôi đọc tên, lập tức chạy đi mua vở cho tôi, thiếu một câu mua một quyển, để tôi xem các cậu có chừa không. Chỉ có chút bài tập đó mà cả một ngày vẫn chưa làm xong." Hàn Thành nói.

"Lý Khả, ba câu.”

"Hàn Minh Hâm, ba câu.”

"Giả Bình, hai câu.”

"Trình Lập Đông, năm câu.”

"Vương Hải, một câu.”

"Đoạn Diễm, một câu.”

"Triệu Tư, hai câu.”

Những người này sau khi nghe Hàn Thành đọc tên mình liền cầm thẻ ăn cơm đi xuống lầu mua vở.

"Vương Uy, hai mươi lăm câu.”

"Mộ Vĩ Sơn, hai mươi mốt câu.”

"Tôn Phong, mười chín câu.”

"Trương Tường, hai mươi câu...”

"Tô Bạch, bảy mươi sáu câu!”

Sau khi Hàn Thành đọc ra mười một cái tên còn lại, tất cả học sinh dưới bục giảng đều nhìn về hướng Tô Bạch.

Bọn họ biết, bây giờ có trò hay để nhìn rồi.

Khi Hàn Thành đọc xong danh sách, đám người Tô Bạch cũng đứng lên.

Hình ảnh hiện tại rất thú vị. Trong lớp có hai hàng phải đứng, một hàng mười người, còn một hàng Khương Hàn Tô kiểm tra chỉ có duy nhất Tô Bạch đứng dậy. Còn hàng do Cao Viễn kiểm tra kia, mười người ở hai dãy bàn cuối đều phải đứng dậy hết.

Không chỉ Tô Bạch, mười người bọn họ cũng cho rằng người kiểm tra bài tập của mình sẽ là Khương Hàn Tô, cho nên cũng không làm như bao ngày khác. Mãi đến tận lúc phát hiện là Cao Viễn kiểm tra, bọn họ mới bắt đầu vắt chân lên cổ mà làm. Mặc dù là số lượng câu trắc nghiệm và câu điền vào chỗ trống được tăng lên, những vẫn còn rất nhiều câu tự luận chưa làm được.

Đây còn là Cao Viễn cố ý kiểm tra chậm lại, cho bọn họ chút thời gian để sao chép một ít câu trắc nghiệm.

Bằng không, lấy tốc độ kiểm tra của Khương Hàn Tô, mỗi người bọn họ ít nhất cũng phải còn lại bốn mươi câu.

Mấy người Tô Bạch chỉ đứng dậy, hình như không có ý định đi mua vở.

Mà lúc này, Hàn Thành không vội xử lý đám người Tô Bạch, mà đưa mắt nhìn vào một người học sinh khác.