Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bởi vì cha mẹ chọn hôn nhân cho con gái, đều có thể giúp con gái mình có được một cuộc sống tương đối đỡ vất vả và gian khổ.
Ví như Lâm Trân, nếu như bà ấy nghe lời cha mẹ, mặc dù có nghỉ học đi nữa, lấy điều kiện của bà ấy khi đó, tìm một người môn đăng hậu đối, sống một đời không lo ăn lo mặc rất dễ dàng.
Nhưng con đường mình lựa chọn, dù cho có mệt cô khổ thì cũng không thể quay đầu được. Bởi vì đây là lựa chọn của mình, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục đi.
Đôi khi cuộc sống rất là thực tế.
"Mẹ, , mẹ đừng khóc." Khương Hàn Tô bỏ xuống nửa cái sủi cảo trong tay xuống, sau đó đi tới trước mặt Lâm Trân, lau nước mắt cho mẹ.
"Con gái ngoan, nói cho mẹ biết, cái người dây dưa với con có phải nhìn rất đẹp mắt đúng không?" Lâm Trân hỏi.
"Dạ, có hơi đẹp trai." Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, sau đó nói.
"Có phải là rất biết cách ăn nói, mỗi ngày đều nói với con những lời không đúng đắn?" Lâm Trân lại hỏi.
"Dạ đúng, nhưng những câu nói kia đều bị con gái mẹ phớt lờ." Khương Hàn Tô nói.
Ầm!
Lâm Trân nghe vậy, đập ngay cái chày cán bột lên mặt bàn, bà tức giận nói:
"Khốn kiếp, súc sinh, tra nam! Con gái, con phải nhớ kỹ, loại người này chính là trời sinh tra nam, vừa đẹp trai vừa biết cách nói chuyện, là kiểu người dễ lừa dối con gái. Nếu sau này con có lập gia đình, tuyệt đối không thể gả cho loại người như vậy. Bằng không, dù mẹ có chết cũng không muốn để con bị lừa.”
"Còn nữa, giáo viên chủ nhiệm lớp con đã đảm bảo tuyệt đối với mẹ sẽ không để người nào ảnh hưởng đến con? Tuyệt đối sẽ không có ai dám trêu chọc con? Xem ra mẹ phải gọi điện thoại cho thầy Đoàn của con mới được, nói cho ông ấy biết chuyện này." Lâm Trân cười lạnh nói.
Lúc Khương Hàn Tô và mẹ của cô ấy làm sủi cảo, bên phía Tô Bạch đang làm một vài món ăn.
Bởi vì hắn học nấu ăn cùng bà nội từ nhỏ, hơn nữa, kiếp trước, sau khi Tô Bạch xuất ngũ, hắn rất thích nấu ăn và ăn những món mình làm, vì thế mà khả năng nấu nướng của hắn mới tốt như vậy.
Tô Bạch có thể tự mình nấu nướng, nhưng không có nghĩa là người bạn gái của hắn chỉ biết há miệng chờ ăn.
Nói thật, trong kiếp trước, Tô Bạch đã từng chia tay vài cô bạn gái, đều là vì bọn họ chỉ biết ngồi chờ hắn nấu cho ăn.
Tất cả đều được nuông chiều từ bé, việc nhà để bảo mẫu làm, đến giờ cơm thì gọi thức ăn ngoài.
Tình cảm cần được duy trì liên tục, vừa mới bắt đầu yêu đương mấy ngày, Tô Bạch có thể vì đối phương xuống bếp. Nhưng nếu sau một quãng thời gian mà đối phương chỉ hưởng thụ không đáp trả, Tô Bạch càng nhìn càng thấy ghét.
Trừ khi Tô Bạch yêu đối phương đến tận xương tủy, yêu đến nỗi có thể bao dung toàn bộ khuyết điểm này, yêu đến nỗi có thể nấu cơm cho cô ấy cả đời.
Nhưng hiển nhiên, những cô gái mà Tô Bạch làm quen được ở kiếp trước, không một ai có thể làm được điều này.
Thật ra, nói kiếp trước Tô Bạch không thể quên được Khương Hàn Tô, chẳng phải ý nói Tô Bạch chưa từng gặp được một người con gái giống như Khương Hàn Tô sao?
Phàm là gặp phải một lần, rơi vào tình yêu chân chính, hắn cũng đã sớm gột rửa tư niệm với Khương Hàn Tô.
Chỉ là những điều này không thể trách những người bạn gái của Tô Bạch đã quen từ kiếp trước. Kiếp trước, Tô Bạch thiếu cái gì liền muốn đối phương bù đắp được vào chỗ ấy. Hắn không học cấp 3, không có đi học đại học, bởi vậy toàn bộ bạn gái của hắn đều là những sinh viên tài giỏi, xuất hiện trong vòng tròn của Tô Bạch.
Rồi hắn nhận ra, không một người nào trong số đó là không giàu có.
Vì thế, muốn để cho các cô ấy có tay nghề nấu ăn giỏi, thật sự là chuyện còn khó hơn lên trời.
Những cô gái đời sau sống ở nông thôn có rất ít người biết cách nấu ăn, chớ nói chi đến những cô gái được sinh ra trong những gia đình giàu có.
Trong nhà có rượu đế, nhưng buổi chiều còn phải đi học, mà ở độ tuổi này thì còn khá nhỏ, Tô Bạch chỉ lấy ra hai chai bia uống cùng Thái Bình, mỗi người một chai.
Chờ sau khi cơm nước no nê thì cũng đã đến một giờ chiều rồi.
Bởi vì buổi trưa Tô Bạch đi Lưỡng An trấn mua thức ăn làm lỡ không ít thời gian nên mãi đến tận mười hai giờ rưỡi bọn họ mới bắt đầu ăn cơm.
Sau khi Thái Bình rời đi, Tô Bạch cầm mấy bộ quần áo sạch sẽ từ trong nhà cất vào trong ba lô của mình.
Trong ba lô, Tô Bạch không mang bất kỳ quyển sách nào, bên trong chỉ toàn là quần áo.
Trong trường học không có máy giặt, Tô Bạch không thích dùng tay giặt quần áo, đã vậy còn là quần áo mùa đông, giặt còn phiền phức hơn. Thế nên mỗi lần Tô Bạch trở về, đều sẽ mang theo nhiều bộ quần áo đến trường.
Bằng không thì hắn hoàn toàn có thể giống như những học sinh kém kia, không làm bài tập, tay không mà đi, tay không mà đến, đến ba lô cũng không cần.....
13 : 05
Tô Bạch tạm biệt bà nội, để Thái Bình lái xe gắn máy nhà hắn chở hắn đến cửa thôn.
Bên ngoài này, tuyết lại dày thêm vài phần, Tô Bạch không muốn đôi giày bông của mình bị thấm ướt.
Tô Bạch mới vừa đến cửa thôn, chuyến xe đến Qua Thành cũng trùng hợp đi ngang qua, Tô Bạch chỉ có thể đợi thêm 20 phút.