Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhưng Tô Bạch không vội, đây là lần hắn đến sớm nhất trong mấy năm gần đây, bình thường thì cũng phải tới hơn năm giờ Tô Bạch mới từ trong nhà xuất phát.
Lí dô năm giờ hắn mới xuất phát là vì chuyến xe cuối cùng từ trấn lên thành phố khởi hành vào lúc năm giờ rưỡi.
Coi như là năm giờ từ trong nhà xuất phát, sáu giờ mới đến Qua Thành, Tô Bạch cũng sẽ không đi đến trường, mà là trực tiếp đi vào trong tiệm nét, hoặc là đi chơi đến khi buổi tự học vào buổi tối tan học, hoặc là chơi suốt đêm đến sáng ngày thứ hai mới bắt đầu đến trường. Thời gian Tô Bạch xuất phát lúc này, đã xem như là tương đối sớm rồi, khi đến trường phải chờ thêm nửa giờ mới có thể đi học.
Vì hai mươi phút sau mới có một chuyến xe, Tô Bạch không muốn tiếp tục chờ đợi để bị gió thổi.
Tuyết ngày hôm nay so với hôm qua thì lớn hơn nhiều, nếu Tô Bạch đứng ở đó chờ 20 phút, chẳng bao lâu nữa hẳn sẽ trở thành người tuyết mất thôi.
Tô Bạch đi tới một ngôi nhà lầu gần đại lộ trong thôn.
Đây là nhà chị họ của Tô Bạch, cũng chính là nhà của con gái cậu cả được gả tới Tô gia thôn bọn họ.
"Chú nhỏ, uống trà không?" Bố chồng của chị họ "Tô Hữu Kiến hỏi Tô Bạch.
Tô Hữu Kiến hơn năm mươi tuổi, nhà bọn họ ở Tô gia thôn xem như tương đối giàu có.
Dù sao, nếu như nhà không có tiền, không thể xây được một ngôi nhà lầu gần đại lộ đến vậy.
Năm đó, cả nhà chị họ vì muốn đến đây xây nhà đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua mảnh đất này.
Chị họ Tô Bạch và chồng của chị ấy đều đi nơi khác làm việc, trong nhà cũng chỉ còn cha mẹ bọn họ và ba đứa con đang học tiểu học.
Ba đứa nhỏ này phân biệt là hai bé gái và một bé trai. Hai bé gái lớn hơn, một bé học lớp năm và một bé học lớp ba, còn bé trai nhỏ nhất thì mới học lớp một.
Nói đến cũng thú vị, nhà chị họ của hắn trước đây liên tiếp sinh ra ba người con gái, đến đứa thứ tư mới sinh ra con trai.
Theo lý thuyết, đứa thứ tư là con trai mà còn là con trai út, chị họ hẳn phải thương đứa út nhất mới đúng.
Nhưng ngược lại, đứa thứ hai rất thông minh, mang lại niềm vui cho cả nhà chị họ.
Bởi vậy, nhà bọn họ có bốn người con, cũng chỉ có đứa thứ hai vẫn luôn bên cạnh bọn họ, từ khi sinh ra đã được bọn họ cho đi du học nước ngoài.
Muốn thiên vị bao nhiêu thì có bấy nhiêu sự thiên vị, quan trọng nhất là chị họ Tô Bạch rất thương yêu đứa thứ hai, còn ba đứa còn lại thì cực kỳ hà khắc.
Đặc biệt là đối với người con cả trong nhà, hoàn toàn là ngược đãi.
Về sau, có một lần Tô Bạch nghe mẹ của hắn kể, bốn người con trong nhà chị họ hắn, ngoại trừ người con thứ hai, ba người kia đều bỏ trốn.
Cái này cũng chưa hết, mấy năm sau, người con thứ hai được bọn họ cưng chiều đã phạm tội và bị phán mười mấy năm tù. Cuối cùng. bọn họ sinh ra bốn người con, đứa thì phạm tội đứa thì bỏ trốn, quả thật là nhân quả tuần hoàn.
"Không khát, chú ở đây tránh tuyết, chờ xe đến rồi đi liền." Tô Bạch cười nói.
"Trong này có ghế, chú cứ ngồi đây chờ." Tô Hữu Kiến nói.
"Được." Tô Bạch ngồi lên băng ghế trước cửa.
Tô Bạch nhìn về phía trước, ở trong đống tuyết kia, đang có một đám trẻ nhỏ đang chơi đùa. Thỉnh thoảng sẽ có tiếng pháo nổ lên, tùy theo tiếng pháo nổ mà cái bát thép bay cao hay thấp.
Khi còn bé Tô Bạch cũng đã từng chơi trò này, dùng tiểu địa lôi có uy lực khá lớn.
Ánh mắt Tô Bạch đảo qua đám trẻ kia, ánh mắt rơi vào trên bóng dáng một người có vẻ hoàn toàn không phù hợp.
Qua năm mới, dù nhà nghèo đến đâu, đều sẽ có quần áo mới mặc.
Nhưng bóng người nhỏ này mặc trên người chiếc áo bông cũ nát, đứa trẻ nhà khác mang găng tay, còn đứa bé đó thì không có, đôi tay nhỏ bị đóng băng đến đau nhức.
Đứa nhỏ nhà khác đốt pháo, đứa bé chỉ đứng ở một bên nhìn, ánh mắt ước ao nhìn tiểu địa lôi trong tay bọn họ.
Thằng nhóc này họ Tô, năm nay tám tuổi, có bối phận, tên gọi Hữu Thực.
Năm 2005. cha của Tô Hữu Thực là Tô An Tân nhận lời mời của người bạn cùng thôn đến nhà ăn cơm, thời điểm uống đến cao hứng thì đám người bắt đầu chơi đoán số, cứ đoán rồi đoán rồi bộc phát sự tức giận.
Trên bàn rượu, một người tên Tô Hữu Phúc vì rượu trở nên điên cuồng, sau đó cầm bình rượu ném vào đầu Tô An Tân.
Người chung quanh không phản ứng kịp, chờ bọn hắn phản ứng lại thì đã trễ, Tô Hữu Phúc đã đem bình rượu vỡ đâm vào trong bụng Tô An Tân.
Không có người nào đưa Tô An Tân đi bệnh viện, bởi vì còn chưa bắt đầu đưa đi bệnh viện anh ta đã chết rồi.
Kẻ giết người tên là Tô Hữu Phúc, hắn ta là một tên lưu manh, trực tiếp bị dọa chạy không quan tâm đến người đã chết.
Còn Tô An Tân cưới vợ không tới ba năm, có một đứa con trai vừa mới đầy một tuổi.
Tô Hữu Phúc chạy trốn hai năm, cảnh sát chưa kịp đem anh ta bắt về quy án, vợ của Tô An Tân liền ở nhà uống thuốc trừ sâu tự sát.
Tô Hữu Thực không có tên cúng cơm, tên cúng cơm của đứa nhỏ chỉ có một, đó chính là lúc mẹ của đứa nhỏ trước khi chết đặt tên cho đứa nhỏ là Hữu Thực.