Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau đó Tô Hữu Phúc đền tội, nhưng hắn ta là một tên lưu manh, trên người không có tiền bồi thường, mà nhà Tô Hữu Thực cũng rất nghèo, cha đứa nhỏ không có anh em, một mạch đơn truyền. Phía trên cũng chỉ có một bà nội tuổi già, những năm này đều dựa vào bà nội của đứa nhỏ nuôi sống mới không có bị chết đói.

Những năm trước, lúc Tô Hữu Thực đi học, trong thôn mở một võ quán, nhìn đứa nhỏ đáng thương liền không thu học phí để đứa nhỏ vào trường học võ.

Chỉ là mấy năm qua, kinh tế võ quán không tốt. Trường võ mà đứa nhỏ học vào năm ngoái đã đóng cửa, mà Tô Hữu Thực không có tiền trả học phí tự nhiên không có cách nào tiếp tục đi học.

"Hữu Thực." Tô Bạch đứng dậy kêu lên.

"Chú nhỏ." Một bóng người khoảng bảy, tám tuổi đơn bạc nghe có người gọi, quay đầu nhìn thấy Tô Bạch, vội vàng chạy tới.

"Hữu Thực, con muốn đến trường không?" Tô Bạch ngồi xổm xuống, dùng tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem của đứa nhỏ, sau đó hỏi.

"Dạ muốn." Tô Hữu Thực suy nghĩ một chút sau đó lại lắc đầu, nói: Nhưng bà nội không có tiền cho con nộp học phí, cho nên con không muốn học.”

"Bà nội của con không có tiền, thế nhưng chú của con có tiền!”

Tô Bạch cười nói:

"Nếu con muốn đến trường, chú sẽ tạo điều kiện cho con học tập. Con muốn học chỗ nào chú sẽ để con học chỗ đó, chú sẽ giúp con học hết cấp 3. Nếu con muốn học đại học, chú sẽ cho con học đại học.”

"Chú lừa con đúng không, đến trường cần rất rất nhiều tiền, lên đại học cần càng nhiều tiền hơn nữa." Tô Hữu Thực nói.

"Chú chưa bao giờ nói dối, chỉ cần con muốn, chú sẽ có tiền cho con học.”

Tô Bạch đứng dậy xoa xoa đầu của đứa nhỏ, cười nói:

"Bên ngoài lạnh như vậy, quần áo con mỏng thế này, chơi ở đây làm gì? Mau mau về nhà đi, tuần sau chú trở về cho con tiền nộp học phí, sau đó dẫn con đến trường trên trấn.”

Tô Hữu Thực không hiểu vì sao bỗng nhiên tin tưởng cái người chú không lớn tuổi hơn mình bao nhiêu này.

Có lẽ là trong mắt đứa nhỏ chỉ có bà nội mới nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến đó?

Đứa nhỏ vui vẻ đứng lên, đi được hai bước về nhà, sau đó lại chạy trở về.

"Chú, con nghe nói chú từng đến võ quán học võ, con sẽ biểu diễn một bộ trường quyền cho chú xem? Lần đầu tiên con đến võ quán học, sư phụ dạy quyền cho con nói rằng, người tập võ có ân tất báo. Chú cho con đến trường, hiện tại con không có gì để báo đáp chú, con cũng chỉ học quyền được hai năm, con đánh cho chú xem được không? Đây là bộ trường quyền con đánh tốt nhất vào lúc đó." Tiểu Hữu Thực nói.

Tô Bạch ngẩn người, sau đó cười nói:

"Được!”

Thế là, Tiểu Hữu Thực xắn tay áo, đánh trường quyền trên mảnh tuyết dày cho Tô Bạch xem.

Kiếp trước, Tô Bạch không biết đã quyên góp bao nhiêu tiền cho những người nghèo khó trong sơn thôn, giúp được một đứa trẻ khó khăn trong thôn thì cứ giúp thôi. Huống hồ đây là tiểu Hữu Thực có quan hệ họ hàng với hắn, là cháu trai của hắn.

Cha của Tô Hữu Thực là Tô An Tân, cùng Tô Bạch đều ở vai vế ông, nói cách khác, ông Tô Bạch và ông Tô An Tân, là từ một mẹ sinh ra.

...

Hai mươi phút sau, chuyến xe ô tô đi từ Lâm Hồ đã đến cửa thôn, Tô Bạch lên xe liền nhìn thấy rất nhiều học sinh, trong đó có không ít người học ở Dục Hoa.

Khoảng cách từ Lâm Hồ đến Tô gia thôn rất gần, trạm tiếp theo của Tô gia thôn chính là Lâm Hồ, mà trạm tiếp theo của Lâm Hồ cũng là Tô gia thôn.

Vì cái nguyên nhân này, Tô Bạch ở trên xe cảm thấy hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người ngồi gần đầy xe cả rồi.

Trước đây, hắn bắt chuyến năm giờ rưỡi đến Qua Thành, trên xe không có mấy người, mà lúc này đều là người từ trên trấn, cũng sắp đủ số lượng rồi.

"Anh Bạch, anh Bạch." Sau khi Tô Bạch lên xe, có không ít học sinh trường Dục Hoa kêu lên.

Ở Dục Hoa, có rất ít người không biết đến Tô Bạch, huống chi bọn họ đều cùng một trấn. Trên xe, có không ít học sinh Dục Hoa trước đây học cùng trường tiểu học với Tô Bạch.

Dù sao, trên trấn chỉ có một trường tiểu học Lê Minh. Lúc Tô Bạch học lớp hai và lớp ba là học trường tiểu học Lê Minh trên trấn.

Nói đến, kiếp sống tiểu học của Tô Bạch có thể được gọi là truyền kỳ.

Tô Bạch học lớp 1 tại trường tiểu học trong thôn Tô gia, lớp hai lớp ba bị cha mẹ đưa đến trường tiểu học Lê Minh trên trấn. Còn lớp bốn lớp năm bị cha mẹ đưa đến trường võ Lão Tử trong huyện.

Sau đó, một số anh chị em nhà bà ngoại của Tô Bạch học tại trường trung học Phong Hoa ở Bạc Thành và người anh họ thi đậu vào trường Tứ Trung ở Bạc Thành. Và sau đó, Tô Bạch lên lớp 6 lại bị cha mẹ đưa đến học tại trường tiểu học Anh Tài trong thành phố, vì muốn hắn được nhận vào trường trung học Phong Hoa trên đó.

Kết quả, Tô Bạch học xong lớp 6 nhưng không có đi thi, người anh họ con bác cả của hắn từng học ở trường trung học Dục Hoa, trực tiếp được tuyển thẳng lên đại học.

Giỏi thật, Tô Bạch khẳng định không thi vào Phong Hoa được rồi, hắn chỉ có thể trở về thi vào Dục Hoa trong huyện.

Cho nên, Tô Bạch học tiểu học đều là do cha mẹ an bài, hoàn thành cú nhảy thôn trấn huyện thành phố, có thể nói là truyền kỳ.