Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhìn tuyết trắng rơi ngoài cửa sổ, khóe miệng của hắn không thể kiềm được lộ ra nụ cười.
Hắn không thể giữ được sự bình tĩnh giống những nhân vật trùng sinh từ bên trong những quyển tiểu thuyết.
Trùng sinh, ai mà không thích cơ chứ?
Trước khi Tô Bạch trùng sinh chính là lúc giải Liên Minh Huyền Thoại thế giới kết thúc. Tô Bạch trở thành khách quý đặc biệt, sau khi kết thúc cuộc tranh tài hắn đã tụ hội lại với những người chiến hữu cũ của mình. Vì giải đấu lần này đội ngũ của hắn phát huy thất thường, bởi vậy cho nên ngồi trên bàn cơm cảm khái nhân sinh một hồi, hồi ức chút lại một vài chuyện cũ lúc mới bắt đầu bước lên con đường này. Cái hồi mà mới chỉ uống có chút rượu đã say không biết đường về, đó đã lã chuyện của 13 năm về trước.
Nhìn thấy trong phòng chẳng có bao nhiêu người đứng dậy, Tô Bạch liền chuẩn bị đóng cửa sau lại.
Mùa đông ở phương Bắc thực sự rất lạnh, phối hợp với từng cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi tới, Tô Bạch cảm thấy như khí lạnh cố ý chui từ cổ xuống người hắn.
Tô Bạch rút một quyển vở ra từ trong chồng sách vở trên bàn, sau đó xé lấy một trang, vò thành cuộn giấy.
Hắn chuẩn bị dùng cuộn giấy này đem để lấp kín cái khe cửa để, hắn làm vậy không phải là sợ chủ nhiệm lớp tiếp tục quan sát bọn họ, mà là muốn bịt để tránh cho gió lạnh từ ngoài thổi vào.
Nếu như chủ nhiệm lớp muốn tiếp tục quan sát thì không thể ngăn được, chỉ cần dùng ngón tay chọc một cái là cuộn giấy lập tức sẽ rơi xuống.
Hơn nữa Tô Bạch cũng không sợ chủ nhiệm lớp sẽ bởi vì cái vấn đề này mà tìm hắn, bởi vì kiếp trước hắn vẫn thường xuyên làm như vậy.
Tô Bạch đóng cửa lại, đem cuộn giấy nhét vào trong khe cửa, vậy coi như là đại công cáo thành rồi.
Chỉ là khi Tô Bạch vừa mới đứng dậy đóng cửa, quay đầu lại liền nhìn thấy một cô gái ôm một chồng sách vở đi tới.
Cô gái này khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cả người được bọc bằng một cái áo bông dày, dung nhan thanh lệ, lớn lên rất là đẹp đẽ.
Cô gái kia ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Tô Bạch một cái, sau đó hỏi:
"Cậu có thể mở cửa cho tớ được không?”
Tô Bạch nhìn thiếu nữ trước mắt, ngẩn người ra, một loạt hình ảnh được dấu ở nơi sâu trong tâm trí tuôn ra như hồng thủy.
Dục Hoa tổ chức khai giảng vào ngày 10 tháng giêng hàng năm, ngày hôm nay là 19 tháng giêng. Vì Tết Nguyên Tiêu không được nghỉ cho nên phải đến 20 tháng giêng Dục Hoa mới được nghỉ, bởi 20 tháng giêng năm nay vừa vặn là thứ bảy.
Phần lớn học sinh của Trung học Dục Hoa đều đến từ ở nông thôn, bởi vì nơi này thực sự là quá nghèo nên hầu hết các thanh niên trai tráng không đi học nữa đều sẽ ra ngoài đi làm.
Điều này chính là lý do mà phần lớn học sinh đều chọn cách ở lại trong trường. Cơ bản thì ngoại trừ ngày chủ nhật mỗi tuần được nghỉ, những ngày còn lại cổng trường học luôn đóng kín. Học sinh trọ ở Ký túc xá trường tuyệt đối không thể ra khỏi cổng trường, chỉ có một vài học sinh ngoại trú mới có thể ra cổng trường.
Tô Bạch nhớ rất rõ ràng, kiếp trước, ngày mà mình hắn hứng chịu gió tuyết rời khỏi Qua Thành đi đến Hải Thành, đúng là vào ngày 20 tháng giêng. Mấy tháng sau khi Tô Bạch đi đến Hải Thành, Hứa Lâm gọi cho Tô Bạch một cuộc điện thoại.
"Này, anh Bạch, anh còn nhớ Khương Hàn Tô không? Chính là lớp phó học tập lớp chúng ta, cái cô gái có thành tích học tập tốt nhất trường, lớn lên rất xinh đẹp ấy, hôm qua cô ấy nhảy lầu tự tử rồi. Ngày hôm trước em không đi học, nghe nói là bị một nữ sinh trong lớp bắt nạt, sau đó lại bị giáo viên toán đánh chửi, cuối cùng không nhịn được mà nhảy lầu.”
"Haiz! Anh Bạch, nói thật nha, Dục Hoa nhiều học sinh như vậy, lại còn quản nghiêm như vậy, dù sao mấy năm gần đây không phải không có học sinh nhảy lầu. Nhưng em nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới người lần này sẽ là người lớp chúng ta, càng không nghĩ đến Khương Hàn Tô sẽ nhảy lầu. Thành tích của cô ấy rất tốt a! Lớn lên lại còn đẹp như vậy! Tại sao lại phải làm như vậy chứ!”
"Buổi trưa hôm nay, lúc em đến lớp, chủ nhiệm lớp vẫn luôn trầm mặt xuống. Rất lâu rồi em chưa thấy Đông Phương Bất Bại tức giận như vậy. Nghe nói sáng hôm nay chủ nhiệm lớp vừa mới cãi nhau với Hàn Thành một trận lớn." Sau đó, Hứa Lâm đè thấp giọng xuống, tiếp tục nói chuyện với Tô Bạch.
Hàn Thành mà Hứa Lâm nhắc tới chính là giáo viên toán của bọn họ, Chủ nhiệm của lớp 9-11, ông ta là giáo viên đã để lại cho Tô Bạch một ấn tượng cực kỳ sâu sắc, đương nhiên là không phải là ấn tượng tốt.
"Khương Hàn Tô chính là học sinh đứng đầu khối a, học sinh như vậy, ai lại không coi như là bảo bối mà bảo vệ a? Khương Hàn Tô mất rồi, tất nhiên chủ nhiệm sẽ rất tức giận. Hơn nữa, mấy năm qua, những học sinh nhảy lầu ở trường chúng ta đều là những người có thành tích tốt. Còn thành tích kém như tôi với cậu, coi như là bị lão sư đánh chửi thì cũng đâu có sao? Dù sao chúng ta cũng mặt dày, không phải sống chết đều không chịu hối cải sao? Nói đi cũng phải nói lại, nhảy lầu thì có liên quan gì đến đẹp hay không đẹp?" Tô Bạch hỏi.