Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Anh Bạch, Khương Hàn Tô đã nhảy lầu tự sát rồi, chẳng lẽ anh không cảm thấy khó chịu chút nào sao?" Hứa Lâm hỏi, giọng điệu có chút tức giận.

"Khó chịu thì có tác dụng chó gì? Có thể làm ra cơm ăn không?" Tô Bạch ngồi ở trong quán net, gọi một cốc mì từ chủ quán.

Hứa Lâm thích Khương Hàn Tô, Tô Bạch biết điều này.

Thực ra không chỉ có mình cậu ta, mà là lớp bọn họ, hoặc có thể nói là toàn bộ Dục Hoa đều có không ít nam sinh thích cô ấy. Thật lòng mà nói thì cũng không thể nói là thích, bởi vì thích là muốn cho người ta biết, cho nên phải gọi là thầm mến mới đúng.

"Anh Bạch, anh đã bao giờ thích Khương Hàn Tô chưa?" Hứa Lâm đột nhiên hỏi một câu.

"Ha ha!" Tô Bạch cười một tiếng, không nói gì mà cúp điện thoại, rút một điếu thuốc rồi ăn vội cho hết cốc mì, sau đó tiến vào bảng xếp hạng.

Chuyện Khương Hàn Tô nhảy lầu tự sát, đối với Tô Bạch lúc đó cũng rất bất ngờ, thế nhưng cảm giác của hắn không được mãnh liệt như Hứa Lâm.

Toàn bộ học sinh của Dục Hoa gần mười nghìn người, mấy năm qua thường xuyên xuất hiện việc học sinh nhảy lầu. Kỳ thực không chỉ có Dục Hoa, toàn bộ những trường học khác trong huyện, có rất nhiều học sinh bởi vì áp lực mà nhảy lầu.

Tô Bạch một thân một mình đi tới Hải Thành, không chỗ nương tựa, lúc đó việc duy nhất hắn nghĩ tới là đánh cho đến khi điểm xếp hạng của mình lên cao, sau đó tìm kiếm một đội, đánh ra thành tựu.

Đối với những chuyện khác, Tô Bạch thực sự không có nhiều tâm tư để suy nghĩ như vậy, bởi vì Tô Bạch lúc đó đang trong tình trạng bữa ăn bữa đói.

Chỉ đến khi công thành danh toại, đến lúc trời tối, đến khoảng thời gian lặng yên ngồi nhớ lại về những ngày tháng sinh hoạt vườn trường , khi ấy trong đầu Tô Bạch mới sẽ thỉnh thoảng hiện ra một vệt kia thanh lệ thiến ảnh.

Năm đó Hứa Lâm hỏi hắn đã từng thích Khương Hàn Tô chưa, câu trả lời là có. Khi con trẻ gặp được một cô gái ưu tú như vậy, ai có thể chắc chắn rằng trong lòng không nổi lên nửa điểm gợn sóng nào?

Chỉ là lúc đó, dù là Tô Bạch hay Hứa Lâm, hoặc là những nam sinh khác, khu đối mặt với Khương Hàn Tô, có cũng chỉ có thẹn hình uế thôi.

Loại cảm giác tự ti mặc cảm này, không giống với loại cảm giác thấp kém được tạo ra bởi tiền tài danh vọng ở hậu thế.

Điều kiện của gia đình Khương Hàn Tô không được tốt, nếu so với những học sinh khác trong trường thì gia cảnh của cô thua kém rất nhiều người. Thứ để cho bao người cảm thấy tự ti chính là dung mạo mỹ lệ kia, thành tích nghịch thiên cùng với khí chất lạnh nhạt.

Có không ít nam sinh trong lớp thầm mến Khương Hàn Tô nhưng lại không một người dám biểu lộ. Nhưng nếu như thổ lộ với Khương Hàn Tô mà có nổi một hai phần khả năng thành công, chắc chắn sẽ "người trước ngã xuống, người sau đứng lên".

Chỉ là tất cả mọi người đều biết, thổ lộ Khương Hàn Tô thì trăm phần trăm sẽ bị cự tuyệt. Như vậy không bằng giấu ở trong lòng còn hơn thất bại để rồi bị người châm chọc. Mấy năm làm bạn học cùng lớp với Khương Hàn Tô, bọn họ thực sự thấy quá nhiều bạn nam bị Khương Hàn Tô từ chối rồi.

Vào học kỳ hai của năm lớp 8, Tô Bạch đã từng muốn mở miệng thổ lổ. Hắn nghĩ rằng, cho dù bị cự tuyệt cũng phải đem lời trong lòng nói ra, miễn cho sau này lại cảm thấy tiếc nuối. Da mặt của hắn vốn dày như bức tường, hơn nữa lá gan cũng không nhỏ, nếu không thì năm lớp 9 hắn sẽ không dám nghỉ học, một mình tới Hải Thành lập nghiệp.

Chỉ là sau khi tìm hiểu tình huống của gia đình Khương Hàn Tô thông qua Khương Phong của ban 9, Tô Bạch mới bỏ đi cái suy nghĩ này.

Cha của Khương Hàn Tô ra ngoài làm công khi mà mẹ của cô ấy mang thai cô ấy, sau đó cùng với một người phụ nữ có tiền chạy xuống phương Nam, rồi từ đó không trở lại nữa.

Mẫu thân của Khương Hàn Tô không bởi vậy mà tái giá. Trên thực tế, nông thôn ở những năm 90, phụ nữ muốn tái giá là chuyện rất khó, huống chi còn mang theo một đứa bé.

Nếu như đứa bé này không hiểu chuyện, hoặc là mẹ đứa bé có thể quyết tâm vứt bỏ nó cho ông bà nội, không quản sống chết, vậy thì lấy dung mạo của mẹ Khương Hàn Tô, muốn tái giá chẳng phải chuyện khó khăn gì. Dù sao thì bà ấy cũng bị người ta vứt bỏ trước, bà ấy làm như vậy là rất bình thường.

Nhưng then chốt là đứa bé này quá nghe lời, nghe lời đến mức Khương mẫu không nỡ vứt bỏ, rồi bà ấy chỉ có thể tiếp tục ở vậy mà sống. Vạn hạnh là con gái của bà cực kì ưu tú, lại thêm bố mẹ chồng cảm thấy hổ thẹn cho nên đối đãi với hai mẹ con không đến nỗi nào.

Nhưng nghèo vẫn quy lại nghèo.

Ở cái thời đại này nếu không có người đi ra ngoài làm công kiếm tiền, muốn dựa vào mảnh đất nhỏ sống qua ngày, thực sự là quá khó khăn. Hơn nữa, trồng trọt cũng không phải là chuyện đơn giản.

Tô Bạch từng đọc được hai câu ở trang đầu tên trong sách giáo khoa ngữ văn của Khương Hàn Tô:

"Trung thư tự hữu hoàng kim ốc, trung thư hữu nữ nhan như ngọc*" cho nên mình phải nỗ lực đọc sách. Trên sách còn nói, tri thức có thể thay đổi vận mệnh, cho nên mình cần phải nỗ lực đọc sách hơn.”

(Trong sách tự nó có căn nhà được dát vàng / Trong sách có các cô gái dung nhan như ngọc)