Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Âu Dương Nhung đặt chén trà xuống, kinh ngạc nói:
“Không ngờ những vị đại nhân kia bận rộn như vậy mà vẫn còn nhớ đến tiểu quan, tiểu quan thật sự là được sủng ái mà lo sợ.”
“Là huyện lệnh đại nhân quá khiêm tốn rồi.”
“Huyện lệnh đại nhân, ngài đừng nên xem thường bản thân.”
“Hay là để ta kiểm tra trước đi.”
“Để ta kiểm tra trước! Họ Lý kia, ngươi phía sau đi.”
“Ngươi mới phải phía sau…”
Sau đó, Mã chưởng quỹ và Lý chưởng quỹ tranh nhau nịnh hót Âu Dương Nhung.
Một đám tiểu thương không có ô dừ vững chắc bị hai người nọ gạt sang một bên, không chen vào được, bọn họ đều phẫn nộ, nhưng lại không dám lên tiếng.
Đột nhiên, có mấy tiểu thương phát hiện ra điều gì đó không ổn, bọn họ không nhịn được mà liếc nhìn Vương Thao Chi, từ khi Mã chưởng quỹ và Lý chưởng quỹ kèn cựa nhau, vị Vương thiếu chưởng quỹ này bỗng nhiên im lặng.
Đám tiểu thương này lấy làm lạ, theo lý mà nói, vị Vương thiếu chưởng quỹ này xuất thân từ Lang Gia Vương thị, nếu muốn khoe khoang ô dừ thì chắc chắn hắn không thua kém gì Mã chưởng quỹ và Lý chưởng quỹ, hơn nữa, hắn còn quen biết với Âu Dương Huyện lệnh, thế nhưng, sao bây giờ hắn lại đứng đó như người ngoài vậy?
Ngay khi Mã chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ đã quên mất vị thanh niên thấp bé kia, mà là đang vây quanh Âu Dương Nhung, tranh giành nhau tư cách được kiểm tra trước, còn những thương nhân khác cũng đang cảm thấy khó hiểu.
Thì Vương Thao Chi đột nhiên hét lớn:
“Tỷ phu!”
Vị Vương thiếu chưởng quỹ này lao về phía trước, nắm chặt tay Âu Dương Nhung như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hắn nhìn Âu Dương Nhung với đôi mắt ngấn lệ, tha thiết nói:
“Cho ta kiểm tra trước đi! Tỷ phu!”
“Phụt…”
Vị huyện lệnh trẻ tuổi phun ngụm trà ra xa.
“!!!” Tạ Lệnh Khương ở hậu đường.
“???” Mã chưởng quỹ, Lý chưởng quỹ và những thương nhân khác.
Tất cả thương nhân, dù là lớn hay nhỏ, đều há hốc mồm, bọn họ còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
Tỷ phu? Vương Thiếu chưởng quỹ, lúc nãy, trên khán đài, ngươi không phải gọi như vậy, ngươi cũng không nói như vậy với chúng ta…
Hít…
Tiếng hô tỷ phu vang dội kia suýt chút nữa khiến cho mấy người trong đại sảnh huyện nha chết đứng.
Ngay cả Âu Dương Nhung cũng suýt chút nữa thất thổ.
Thế nhưng, người xấu hổ nhất lúc này có lẽ chính là vị quý nữ Tạ thị đang trốn ở hậu đường kia.
Còn bản thân Vương Thao Chi, hắn là người mặt dày mày dạn nên không hề đỏ mặt, thậm chí, khi bị Âu Dương Nhung phun cả bã trà vào mặt, hắn chỉ lặng lẽ đưa tay lên lau mặt, ánh mắt vẫn tha thiết như cũ, hơn nữa, sau khi gọi tỷ phu một tiếng, hắn càng gọi càng thuận miệng.
Thật ra, trong vỡ hí kịch Đại Đường quan từ dân hiếu này, Âu Dương Nhung cũng đã sắp xếp vai diễn cho Tạ Lệnh Khương, đây là chuyện mà hắn đã đồng ý với nàng từ trước, muốn diễn kịch với nàng.
Cho nên, đến cuối vở kịch này, vị nữ sư gia nào đó sẽ bước ra, nói vài câu động trời, hơn nữa, nếu cần thiết, với thiết lập ghét cái ác như cừu của mình, nàng còn làm ra bộ mặt đầy căm phẫn, mắng nhiếc đại sư huynh là tên cẩu quan bao che cho gian thương… Sau đó, hai người lại tiếp tục giằng co.
Chỉ có điều, ngay bây giờ, tiếng tỷ phu bất ngờ này khiến cho người nào đó ở hậu đường nóng hết cả mặt, không dám ló đầu ra ngoài.
Vương Thao Chi không biết xấu hổ, nhưng nàng thì mặt mỏng, biết xấu hổ.
Nghĩ lại thì thấy cũng lạ, nữ sư gia ghét cái ác như cừu sao lại có thể vụng trộm với tên cẩu quan bao che cho gian thương được chứ? Trước mặt mọi người thì mắng chửi với vẻ mặt đầy công đạo, sau lưng thì… thật không dám tưởng tượng…
Dù sao thì, tiếng tỷ phu này cũng đã làm kế hoạch hơi lệch đi đôi chút, thế nhưng, Âu Dương Nhung và Yến Lục Lang ứng biến linh hoạt, rất nhanh đã diễn xong vở kịch, bọn họ đại khái đã bàn bạc xong phương án kiểm tra lương thực, sau đó tiễn đám thương nhân lớn nhỏ, người vui, kẻ buồn, ra ngoài.
Sau khi tiễn Yến Lục Lang và đám thương nhân kia ra ngoài, huyện lệnh trẻ tuổi cúi đầu phủi phủi tay áo, khẽ cười một tiếng, sau đó, hắn xoay người đi về phía hậu đường, đẩy cửa ra, hắn bắt gặp tiểu sư muội đang ngồi bên lan can dưới giếng trời, nàng đang vui vẻ rắc thức ăn cho cá.
Tạ Lệnh Khương mang vẻ mặt rất bình thường.
Âu Dương Nhung bước đến gần, nói:
“Vị thế đệ này của muội đúng là rất biết nịnh nọt, miệng lưỡi ngọt xớt.”
“Vậy còn ta?”
“Nhìn thì có vẻ mặn, nhưng thật ra lại rất ngọt, miệng như dao găm, tâm như đậu hũ.”
Tạ Lệnh Khương khẽ mỉm cười, sau đó lại che giấu đi, nói:
“Sư huynh không giống người thích ăn bánh ú mặn.”
Âu Dương Nhung mỉm cười, chuyển chủ đề:
“Nói xem, có muốn đổi thứ tự hay không, cho vị thế đệ kia của muội kiểm tra trước?”
“Vì hắn gọi huynh là tỷ phu sao?”
Tạ Lệnh Khương không quay đầu lại, hỏi.
“Không phải.”
Âu Dương Nhung lắc đầu, đáp:
“Bởi vì, dù có đổi hay không thì kết quả cũng như nhau.”
Tạ Lệnh Khương cúi đầu, cắn môi, nói:
“Để tên đó kiểm tra cuối cùng.”
“Được.”
Nàng lại rắc một nắm thức ăn cho cá, thản nhiên nói:
“Tên đó nói bậy nói bạ đấy, huynh đừng có tin là thật.”
“Ừm.”
Có lẽ là do đại sư huynh trả lời quá nhanh, quá dứt khoát nên tiểu sư muội nhất thời không biết nói gì, bầu không khí bên cạnh giếng trời nhất thời trở nên gượng gạo.
Âu Dương Nhung như không nhận ra có gì đó không ổn, hắn xoay người, xua tay, nói:
“Về ăn cơm thôi.”
Hắn đi rất dứt khoát, trước khi ra khỏi cửa, hắn còn không quên nhắc nhở:
“Muội cho cá ăn ít thôi, đừng có làm bẩn nước.”
Tạ Lệnh Khương im lặng.
Bên cạnh giếng trời ở hậu đường chỉ còn lại một mình nàng, nàng quay đầu lại nhìn đại sảnh trống rỗng mà ngẩn người.
Một lúc sau, nàng nhấc hộp thức ăn cho cá lên, như thể muốn đổ hết vào ao cá của sư huynh, nhưng sau đó, nàng lại dừng lại, đặt hộp thức ăn xuống, bĩu môi rời đi.
Nàng cũng có cơm ăn.
Không thèm ăn ké hẳn.
…
Thứ tự kiểm tra lương thực đã được quyết định.