Đại Tần Nho Bì Pháp Cốt Đạo Gia Tâm

Chương 16. Ta nghe nói ngươi có muội muội?

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Sư đệ còn biết tin tức nào tương tự nữa không. Chi bằng nói cho ta biết đi." Hàn Phi bắt đầu có hứng thú, giống như cuộc trò chuyện giữa những nam

nhân hậu thế, hắn cũng muốn nghe xem những tin tức phong lưu của các nước. Doanh Vị liếc nhìn Hàn Phi, cái nhìn đó khiến mí mắt của Hàn Phi giật giật:

“Ta còn biết sư huynh có một muội muội tên là Hồng Liên.”

"Nghe đồn Công chúa Hồng Liên duyên dáng yêu kiều, quỳnh hoa ngọc

dung. Người Tân Trịnh đều hết lời khen ngợi vẻ đẹp của nàng, không biết có bao nhiêu người trái tim luôn hướng về nàng."

Hàn Phi lúc này vẻ mặt đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng nói: "Không được, không được, những lời ngươi nghe đều là nói dối."

"Hồng Liên thật sự không được, ngươi không được nghe những lời đồn đại bên ngoài, nàng nổi tiếng là người rất chảnh choẹ, người làm đại ca như ta đương nhiên biết tính nàng, khổ không chịu thấu."

Doanh Vị trầm tư nói: “Thì ra là như vậy, vậy đợi có cơ hội gặp được Hồng Liên công chúa, ta nhất định sẽ nói cho nàng biết, thì ra ở trong lòng Cửu ca nàng, nàng là người như vậy.”

Hàn Phi hít một hơi, chỉ cảm thấy kiếp trước mình và Doanh Vị không phải là kẻ thù đấy chứ, sư huynh như mình sao suốt ngày cứ bị hắn ức hiếp?

Hắn không dám giới thiệu muội muội của mình cho Doanh Vị. Chỉ nam nhân mới hiểu nam nhân, hắn quá hiểu Doanh Vị không phải người tốt lành gì.

Không phải vì Doanh Vị phong hoa tuyết nguyệt mà là nói về sự lãng mạn. Ở thời đại này, vương công quý tộc phong hoa tuyết nguyệt là chuyện bình thường.

Sở dĩ Hàn Phi hỏi như vậy là bởi vì hắn biết rất rõ Doanh Vị là người theo pháp gia chi đạo, rất thực tế thậm chí có thể nói là tàn nhẫn.

Mặc dù lời này của Hàn Phi cũng giống như tự mắng bản thân nhưng Hàn Phi cũng biết rằng mình không phải là người tốt lành gì.

Hàn Phi thực ra đã suy nghĩ thông suốt, kết cục của người Pháp gia đều sẽ không đi tới đâu, phần lớn cuối cùng đều mang đến tai họa cho người thân, không biết bao nhiêu người bị tru di tam tộc.

Muốn ‘chỉ xử đoán theo pháp luật’, thì bắt buộc phải có một trái tim lạnh lùng như vậy, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì.

Đây chính là điều mà Hàn Phi muốn làm, hắn cũng chỉ có thể ép bản thân trở thành một người như vậy.

Đương nhiên, Hàn Phi cũng hi vọng bản thân nhìn nhầm rồi, Doanh Vị không phải loại người như vậy.

Suy cho cùng, thứ mà Doanh Vị tôn sùng là “đức hình song song, hắn tôn sùng một bộ phận Nho gia chi đạo, kết cục của hắn có lẽ sẽ tốt hơn những Pháp gia chi nhân đơn thuần kia.

Bằng không, giống như những chuyện mà Thương Uổng đã làm năm đó, cho dù là do một vị Vương Thất Trần Quốc thúc đẩy, kết cục cũng không đi tới đâu. Cho nên sau khi Tần Hiểu Cung chết, toàn tộc của Thương Ưởng đều bị giết. Hàn Phi là vì quốc gia của mình mà không thể không thay đổi thành như vậy,

nhưng mà hắn cũng biết chuyện đó thực ra cũng không phải chuyện tốt gì. Doanh Vị cũng không nói nhiều về vấn đề này, hiện tại chỉ nhếch miệng là

được, lần sau sẽ nói sâu hơn.

Hắn đổi chủ đề nói: "Chúng ta lại nói về Tử Lan Hiên đi. Đợi ta đến Tân

Trinh, ngươi phải dẫn ta đến Tử Lan Hiên vui chơi một chút. Chúng ta một lời đã định?"

Hàn Phi thấy Doanh Vị chuyển đề tài, hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng nói: “Một lời đã định!”

Chính vào lúc này, có một đứa trẻ thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy Doanh Vị, hắn liền vui mừng, vội vàng hành lễ nói "Sư thúc, sư thúc tổ mời ngài qua chỗ sư thúc tổ một chuyến."

Doanh Vị nghe xong không bất lực nói với Hàn Phi: "Cũng không biết lão sư tìm ta có chuyện gì. Xem ra chuyến Hành Lạc Lâu của chúng ta phải dời sang lúc khác rồi.”

Hàn Phi ngẩng đầu nhìn thái dương trên trời, nói: “Thời gian còn dài, ta cũng không vội.”

“Được rồi, vậy sư huynh tạm thời đợi ta một chút, ta đến chỗ lão sư một chuyến đã.” Doanh Vị chắp tay với Hàn Phi, Hàn Phi cũng đáp lễ.

Một căn nhà gỗ nhỏ nằm trong rừng trúc, đây chính là nơi Tuần Tử sinh sống.

Tuần Tử tuy là người có thân phận địa vị cao nhất trong giới Nho học hiện nay, nhưng rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng.

Nhất là sau khi dạy mấy người Hàn Phi, Doanh Vị, Lý Sĩ, Tuần Tử nhiều khi càng đóng cửa không ra ngoài, xa lánh thế gian, giống như cao nhân thiên ngoại.

Ngoại trừ mấy đệ tử của mình ra, ngay cả đám người Phục Niệm, hắn cũng hầu như không gặp.

Doanh Vị theo đồng tử đi tới trước căn nhà tranh, chỉ thấy trong viện có dòng suối nhỏ chảy róc rách, bên trong trồng đầy hoa cỏ và rau cải, hắn chắp tay cao giọng nói:

"Sư phụ, đệ tử tới rồi!"

“Vào đi.” Giọng nói mạnh mẽ của Tuần Tử từ trong phòng truyền ra.

Doanh Vị đẩy cửa đi vào liền thấy lão sư đang ngồi ở trước bàn cờ, chiếc ấm đất bên cạnh đang sôi sùng sục.

"Ngồi đi, chơi với ta một ván."

Tuần Tử giơ ngón tay chỉ về phía đối diện.

Doanh Vị không lên tiếng mà đi qua quỳ xuống trước mặt Tuần Tử, cầm cờ đen lên.

Tốc độ hạ cờ của hai người đều cực nhanh, trông có vẻ giống như tiêu khiển

chứ không hề có suy nghĩ thắng thua.

Thực tế, kỹ năng chơi cờ của Doanh Vị rất bình thường, theo như hắn thấy,

đánh cờ như một loại hình giải trí lúc rảnh rỗi, cũng không cần thiết phải nghiên cứu quá nhiều.

Về phần Tuần Tử, thực ra kỳ nghệ của hắn cũng khá tốt, nhưng mà dù sao tuổi tác của hắn cũng lớn hơn, kinh nghiệm phong phú, hạ cờ mạnh hơn Doanh Vị gấp mấy lần.

"Lão sư tìm ta có việc gì vậy?"

Doanh Vị hạ cờ xuống, hỏi:

“Khoảng thời gian này ngươi thường đến Tàng Thư Lâu phải không?” Tuần Tử vừa đánh cờ với Doanh Vị, vừa hỏi.

“Đúng vậy."

Chuyện này hầu hết các đệ tử Nho gia đều biết, không có gì phải che giấu. Tuần Tử tay cầm cờ trắng, hắn liếc nhìn Doanh Vị nói: “Nhưng, những gì ngươi xem trong Tàng Thư Lâu đều là thư tịch của Đạo gia.”