Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Xem ra ngươi vẫn rất tôn sùng Đạo gia."

Lời của Tuần Tử khiến cho sắc mặt của Doanh Vị đột nhiên khựng lại, hắn cười mỉa nói: “Cái đó, lão sư...”

Tuần Tử thấy vậy, bật cười nói: “Không cần phải như vậy, ngươi có cái gì

muốn nói thì cứ nói thẳng đi, lão sư ta không để ý đâu.”

“Ta đã dạy dỗ ra đệ tử của Pháp gia như Hàn Phi, Lý Tư, cho dù có dạy ra một đệ tử của Đạo gia thì sao chứ?”

Nói đến đây, Tuần Tử bất giác mỉm cười nói.

Vẻ mặt của Doanh Vị trở nên nghiêm túc, hắn trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói: "Nho gia nghiên cứu tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ."

"Dù cho bản thân có tu dưỡng như thế nào đi chăng nữa, thì xét cho cùng, mục đích thực sự đều nằm ở trị quốc và bình thiên hạ.”

“Đệ tử Nho gia mặc dù nhiều, bề ngoài đều là nghiên cứu học vấn, nhưng thực ra, thứ bọn họ theo đuổi đều là muốn lợi dụng học vấn của mình để thăng quan tiến chức.”

"Cái gọi là tham vọng trong lòng với muốn phong hầu bái tướng vốn không hề mâu thuẫn. Chỉ khi đứng ở vị trí cao hơn mới có thể thể hiện ra quan niệm trị quốc của mình."

“Thậm chí ngay cả lão sư ngươi, không phải cũng từng làm Lan Trình Lệnh ở Sở quốc sao?”

Nói xong, Doanh Vị còn liếc nhìn Tuần Tử.

Trước đây, Tuần Tử đã từng được Xuân Thân Quân của Sở Quốc cắt cử làm Lan Trần Lệnh, gần đây lại được Triệu quốc tôn làm Thượng Khanh.

Tuần Tử khẽ gật đầu, không nói gì, tiếp tục lắng nghe Doanh Vị nói.

“Cho nên bất kể là Nho gia hay là Pháp gia đều thích góp lời cho quân chủ. Bởi vị chỉ có quân chủ mới có thể thực hiện tư tưởng trị quốc của bọn họ.”

“Thậm chí Nho giáo và Pháp gia còn có những yêu cầu cực kỳ chi tiết về nguyên tắc và hành vi của quân chủ.”

“Nhưng mà theo ta thấy, làm sao mà một vị quân chủ có thể hoàn toàn hành động theo lời nói của người khác chứ? Rốt cuộc là quân vương trị quốc, hay là Nho gia hoặc Pháp gia trị quốc?

"Quản lý nước lớn như nấu con cá nhỏ, quân vương phải có cân nhắc và suy nghĩ của mình, giống như giữ cái lệnh xưa để trị chuyện nay!"

Khi Doanh Vị đi đến thời đại Tiền Tần này, nhìn thấy nguyên tác "Đạo Đức Kinh", mới nhận ra "Đạo Đức Kinh" mà mình đọc được ở hậu thế rốt cuộc đã sửa đổi lớn đến thế nào.

Giống như câu “Giữ cái lệnh xưa để trị chuyện nay” này chính là nội dung trong “Đạo Đức Kinh” thời hiện đại.

Nhưng mà trong “Đạo Đức Kinh” của tương lai mà Doanh Vị từng đọc câu này lại là: “Giữ cái đạo xưa để trị chuyện nay”.

Hai câu này chỉ thay đổi một từ nhưng ý nghĩa lại ngược nhau hoàn toàn.

‘Giữ cái lệnh xưa’ từ trong ý nghĩa mặt chữ đã có thể nhìn ra, đây chính loại thái độ lý niệm thực sự cầu thị.

Mà ‘giữ cái đạo xưa’ mặc dù có thể hiểu là tuân theo con đường cổ xưa, nhưng xét theo nghĩa đen thì có nghĩa là phải tuân theo cổ pháp.

Cho nên Doanh Vị suy đoán, không biết đây có phải là người nào của Nho gia đời sau thay đổi hay không, dù sao thì điều mà các Nho gia tuân thủ nhất chính là lễ nghi truyền thống.

Tất cả văn thư thời kỳ Tiền Tần đều dùng trúc đan thành sách, sách viết đắt tiền, vì vậy bắt buộc ngôn từ ngắn gọn.

Nhưng hậu quả tạo thành chính là những ngôn ngữ đơn giản này thực ra có thể lý giải thành rất nhiều ý nghĩa khác nhau, nên mới có những “chú thích” sau này.

Mỗi người đều có thể dùng lý giải của mình để chú thích cho những tác phẩm kinh điển này, cũng vì vậy mới có những sửa đổi so với kinh văn gốc.

Nếu như ở thời hiện đại, ta viết một câu, sau đó dùng một bản luận văn để giải thích về câu văn này, các ngươi ai nấy đều đừng hòng thay đổi ý nghĩa thực sự của ta!

“Cho dù là Nho gia hay là Pháp gia, mặc dù có rất nhiều lý niệm và phương pháp cụ thể về trị quốc, nhưng mà tất cả đều đòi hỏi khái niệm trù tính ở cấp độ cao hơn.”

“Mà theo như đệ tử thấy, học thuyết Đạo gia phù hợp nhất để trở thành khái niệm này.”

"Bởi vì nó chính là ‘không làm nhưng không có cái gì không làm’, không nhất thiết yêu cầu quân vương phải làm cái gì, mà là để cho quân vương có thể trị lý quốc gia bằng một loại thái độ siêu nhiên tách rời khỏi mọi thứ."

“Cho nên, vua nên thực hành học Đạo gia, thần tử phải học Nho gia chi pháp, hạ dân nên thi hành theo Pháp gia. Đây là lý niệm trị quốc của học viên.”

Lời nói của Doanh Vị rõ ràng rành mạch, từng câu từng từ đều bày tỏ lý niệm thực sự trong lòng mình ngay trước mặt Tuần Tử.

Đây chính là Nho Bì Pháp Cốt Đạo Gia Tâm!

Đôi mắt già nua và sáng ngời của Tuần Tử nhìn chằm chằm vào quân cờ trắng trước mặt, như thể căn bản không hề nghe thấy lời của Doanh Vị, mà chỉ đang tập trung vào thế cờ trước mắt.

Đột nhiên Tuần Tử mở miệng hỏi: “Ngươi có muốn lên ngôi không?”

Doanh Vị sửng sốt một lát rồi lắc đầu.

Không phải chứ, người đừng nói lung tung nha lão sư. Ngay cả trong thời đại

này, ta cũng sẽ kiện ngươi vì tội phỉ báng.

Thế nhân đều muốn trở thành quân vương, làm hoàng đế, nhưng mà theo như

Doanh Vị thấy, có hai loại hoàng đế không thích hợp để làm nhất.

Một người là quân vương cuối cùng của một triều đại, cho dù ngươi có hùng tài đại lược đến thế nào, đối mặt với thế cục thói quen khó sửa, đoán chừng kết quả cũng không thể nào khác được, đều là được bữa sớm lo bữa tối, có thể chết bất cứ lúc nào.

Ngoài những thứ này ra, hoàng đế chính là quân chủ lập nên triều đại, muốn

lập nên triều đại thì phải có một vị hoàng đế đủ sáng suốt, cũng cần nỗ lực cực lớn mới có thể làm được.

Hơn nữa, hiện tại chính là đại biến cục ngàn năm có một, là cơ hội tốt nhất để Tần Quốc thống nhất sáu nước.

Hiển nhiên, thân là quân vương của Tần Quốc, từng giờ từng khắc phải kiềm chế bản thân để xử lý những chính vụ phức tạp đó.

Vương huynh Doanh Chính của mình lúc này vẫn còn chưa tự mình chấp chính, hàng ngày phải xử lý số lượng lớn văn thư thẻ tre rồi.

Nếu như hắn tự mình chấp chính, e rằng cũng không còn bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi.

Nhất là thế cục hiện tại cũng không giống như đời sau, vương triều của đời sau tốt xấu gì cũng có khái niệm thống nhất, sau khi thành lập triều đại mới, rất nhiều chuyện có thể giải quyết theo cách cổ xưa, dân chúng sẽ vui vẻ thống nhất.

Nhưng mà hiện tại thì khác, bảy nước đều công nhận quốc gia của mình. Cho dù là sau khi thống nhất, chắc chắn sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề khó khăn.

Thân là Vương triều đại thống nhất đầu tiên trong lịch sử Hoa Hạ, vị hoàng đế đầu tiên này có thể nói là khó làm nhất.