Đại Tần Nho Bì Pháp Cốt Đạo Gia Tâm

Chương 28. Ta rất hài lòng với mỹ nhân này

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Xem ra, Chính Ca không hề biết rằng người mà Lữ Bất Vi tặng đến căn bản không phải thê thiếp gì, mà là một nữ sát thủ.

Huống hồ Lữ Bất Vi cũng không phải là lần đầu làm chuyện này, năm đó không phải là đem mẫu thân của Chính Ca là Triệu Cơ, gả cho Doanh Dị Nhân sao?

Haizz, Lữ Bất Vi, năm đó ngươi là đem thê thiếp của mình tặng cho lão cha ta, bây giờ lại tặng cho ta một thích khách, thực sự không phải con người mà!

Doanh Vị trong lòng mắng chửi, nhưng suy đi nghĩ lại, Kinh Nghê này không nhận cũng phải nhận.

Thứ nhất, nếu như không nhận sẽ không phù hợp với thiết kế nhân vật của mình, rất dễ khiến người khác nhìn ra vấn đề, bản thân hiện tại tuyệt đối sẽ không biết Lữ Bất Vi muốn đến giết hắn.

Mà nếu như bị người ta hoài nghi, Kinh Nghê có thể sẽ bí quá hoá liều, trực tiếp thích sát, cho dù cuối cùng Kinh Nghê vì ám sát mình mà mất mạng, thì cái mạng nhỏ của mình cũng phải giao ra.

Hắn không muốn cứ như vậy mà thành một đôi uyên ương dưới Cửu Tuyền với Kinh Nghê.

Thứ hai, để Kinh Nghê ở Tiểu Thánh Hiền Trang, tương đối mà nói càng an toàn hơn, nhất là mình đã biết được thân phận của nàng, ngược lại có thể chuẩn bị trước.

Sát thủ nguy hiểm nhất là ngươi không biết đối phương là ai, không biết đối phương ở chỗ nào, nhưng loại sát thủ ở ngay trước mắt mình, ngược lại có thể phòng bị được.

Nghĩ tới đây, Doanh Vị chậm rãi gật đầu, nói: "Chương Khanh sau khi về Hàm Dương, thay mặt ta tạ ơn tướng quốc, nói ta rất hài lòng với mỹ nhân này."

Hài lòng đến mức hận không thể băm Lữ Bất Vi thành trăm mảnh!

Rừng trúc tiêu điều, Doanh Vị đứng ở giữa rừng trúc xanh ngát kia, nhưng lại có chút phiền muộn.

Sau khi Chương Hàm mang tới truyền ngữ cùng lễ vật của Chính Ca, còn có thê thiếp do Lữ Bất Vi "tặng", Doanh Vị liền tiễn hắn quay về.

Về phần mười mấy thị vệ mang đến kia, Doanh Vị bảo bọn họ tìm một đại viện ở Tang Hải tạm thời ở đó.

Tiểu Thánh Hiền Trang dù sao cũng là nơi của người đọc sách, không thể để bọn họ quấy rầy những học tử kia được.

Huống hồ, những hộ vệ này đối mặt với Kinh Nghê thực ra cũng không có tác dụng quá lớn.

Nếu đối mặt với sự ám sát của loại sát thủ cấp bậc như Kinh Nghê, ngoại trừ cao thủ cùng cấp bảo vệ mình ra thì phải có đầy đủ hộ vệ tập hợp thành quân trận.

Nhưng mà ở đây dù sao cũng là đất Tề Lỗ, Tần quốc phái ra mười mấy thị vệ hộ tống Trường An quân như mình về nước thì vấn đề không lớn.

Nhưng nếu như phái ra quá nhiều quân sĩ, vậy thì xảy ra vấn đề rồi, Tề quốc tuyệt đối không cho phép.

"Trước khi Hắc Bạch Huyền Tiễn đến, e rằng tạm thời ta không thể rời hỏi Tiểu Thánh Hiền Trang."

"Hắc Bạch Huyền Tiễn hiện tại có lẽ là bị La Võng phái đi giết chết Thành Kiểu rồi, đợi hắn hoàn thành nhiệm vụ rồi chạy đến chỗ ta ít nhất phải hơn một tháng.”

"Khoảng cách từ Tần quốc đến Tề quốc, cho dù có xe ngựa, thời gian cần thiết cũng không ngắn, có thể thấy Lữ Bất Vi muốn giết ta không phải là ý tưởng bộc phát, mà là quyết định đã lên sẵn trước khi Thành Kiểu còn chưa phản loạn, thời gian mới đúng lúc như vậy.

"Nếu như với tính tình của ta trong lời đồn, nhìn thấy mỹ nhân như vậy, sau đó...sau đó thì không có sau đó nữa?"

"Đến lúc đó, cho dù có người hoài nghi về cái chết của ta cũng không ảnh hưởng gì lớn cả, dù sao ta đã là một người chết, sẽ không có ai để ý đến một người chết, càng không có ai vì một người chết mà đối địch với vị tướng quốc Lữ Bất Vi kia."

"Cho dù sau cùng Chính ca giết chết Lữ Bất Vi, báo thù rửa hận cho ta, nhưng ta đã chết rồi thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

Bởi vậy, hắn tuyệt đối không thể rời khỏi Tiểu Thánh Hiền Trang trong vòng hơn một tháng này.

Doanh Vị đi tới đi lui trong phòng, trong đầu không ngừng cân nhắc lợi hại.

"Nếu như để Kinh Nghê ở bên cạnh thì an toàn, nhưng nếu như làm vậy, chắc chắn sẽ khiến Kinh Nghê hoài nghi."

"Sát thủ của La Võng coi việc hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng nhất, nhưng mà loại sát thủ cấp bậc như Kinh Nghê, La Võng tuyệt đối sẽ không từ bỏ, vì giết ta liền trực tiếp từ bỏ nàng.

"Cho nên, xác suất Kinh Nghê ám toán ta ngay tại Tiểu Thánh Hiền Trang rất thấp, nếu như nàng làm như vậy, ta quả thực phải chết không thể chết hơn được nữa, nhưng Kinh Nghê muốn bình yên vô sự rời khỏi lãnh địa của Nho gia cũng là khó càng thêm khó.

"Loại phương pháp ám sát này là phương thức vạn bất đắc dĩ sau cùng, chỉ cần ta có thể tạo cho nàng một loại ảo giác còn có cơ hội tốt hơn, thì sẽ không khiến cho Kinh Nghê bí quá hoá liều.” Doanh Vị dùng ngón tay cái sờ lên miếng ngọc bội bên hông, trầm ngâm suy nghĩ.

Nói cho sư phụ Tuân Tử của hắn biết thân phận của Kinh Nghê cũng là một cách, có thể hoá giải nguy cơ nhất thời.

Nhưng mà chỉ có đạo lý ngàn ngày làm giặc, đâu có ngàn ngày phòng giặc, bây giờ người được phái đến ám sát mình là Kinh Nghê, bản thân cũng coi như là biết gốc rễ.

Đặc biệt là nữ tử trước mắt này vẫn có thể cứu được, vẫn còn nhân tính.

Nếu như Kinh Nghê ám sát thất bại, Lữ Bất Vi nhất định sẽ đem mức độ uy hiếp của mình đẩy lên cao hơn mấy lần, đến lúc đó ám sát sẽ càng kịch liệt hơn.

La Võng hiện tại có bao nhiêu sát thủ hàng đầu, Doanh Vị cũng không biết.

Nhưng ít nhất có Yểm Nhật là tuyệt đối, nếu còn có Việt Vương Bát Kiếm khác, đồng thời xuất thủ bất chấp hậu quả, vậy thì Doanh Vị sẽ rất bị động.

"Kéo dài thời gian với Kinh Nghê, chỉ cần trở về Tần quốc, ta sẽ an toàn!"

Doanh Vị ngay lập tức có mục tiêu rồi.

Thích sát chung quy cũng chỉ là tiểu đạo, với năng lực của Lữ Bất Vi, đương nhiên sẽ không coi việc ám sát là con át chủ bài của mình, nhất là La Võng chỉ có thể thích sát ở bên ngoài Tần quốc, mà không phải ở trong Tần quốc.

Lữ Bất Vi cũng không phải là kẻ ngốc, nếu như La Võng thích sát ở Tần quốc, vậy thì sẽ tạo thành khủng hoảng, cũng sẽ khiến hắn không có chỗ đứng ở Tần quốc, đây là phá hoại quy tắc.

Huống hồ La Võng chỉ là một thanh kiếm, nếu như Lữ Bất Vi ban cho La Võng quyền lực giết người ở Tần quốc, kiếm là hai lưỡi, La Võng có thể trở thành con ngựa hoang thoát cương, sau cùng tự đả thương mình.