Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Cho nên, chỉ cần mình cho Kinh Nghê một loại ảo giác thích sát càng yên ổn hơn, trong khoảng thời gian này, nàng không có bất kỳ nguy hiểm nào."

"Mục tiêu hàng đầu của sát thủ La Võng là hoàn thành nhiệm vụ, cho nên, nàng vì hoàn thành nhiệm vụ nhất định cũng sẽ nhẫn nhục chịu đựng."

"Doanh Vị ta đã bị Hàn Phi bôi nhọ rồi, bị người ta coi là kẻ háo sắc, vậy thì không thể đánh mất hình tượng của mình được."

"Doanh Vị ta chính là biến thái, chính là thích làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tìm kiếm sự kích thích ở nơi học vấn này, cái này có gì không đúng chứ?"

"Haizz, đều trách thời đại lễ nghĩa bại hoại này, Khổng phu tử quả nhiên không có gạt ta!"

Sau khi xác định bản thân tạm thời an toàn, trong đầu của Doanh Vị lại lần nữa hiện lên một ý niệm, mỹ nữ như vậy, mặc cho ngươi tuỳ tiện đòi hỏi, không lẽ còn không nhanh chóng ăn sạch sẽ, thực sự để cho người khác hưởng dụng sao?

Doanh Vị rời khỏi rừng trúc, bước nhanh mấy bước, đi đến trước một viện trơ trọi lẻ loi của Tiểu Thánh Hiền Trang.

Nho gia cũng là nhìn người qua đĩa đồ ăn, Doanh Vị thân là Trường An quân của Tần quốc, nơi ở đương nhiên cũng chú trọng hơn, chỗ ở của Cửu công tử Hàn quốc giống như Hàn Phi, nơi ở của hắn cũng là một tiểu viện yên tĩnh.

Doanh Vị đang tính toán vị trí viện của mình, nếu như Kinh Nghê thích sát mình, chỉ cần mình gây ra một chút động tĩnh, Kinh Nghê chắc chắn sẽ bị đám cao thủ Nho gia vây giữ, tuyệt đối không chạy thoát được.

Với thực lực của Kinh Nghê, nàng đương nhiên có thể đoán ra được điểm này nên sẽ không hành động hấp tấp.

Hơn nữa, tuy cảnh giới của mình nhìn thì có vẻ không cao, nhưng sau những năm tháng khổ cực rèn luyện như vậy, tu vi nội công cũng không tệ. Kinh Nghê tất nhiên cũng biết là mình biết võ công, nàng càng phải cẩn thận dè dặt hơn.

Sau khi đi qua viện, Doanh Vị bình tĩnh lại, hiện tại mình phải giả vờ như không nhận ra thân phận của Kinh Nghê, nhịp tim của hắn có thể tăng nhanh, nhưng đây chỉ là một loại hưng phấn khi nhìn thấy mỹ nhân, không thể nào là cảnh báo và lo lắng.

Doanh Vị đẩy cửa vào, nơi ở của Doanh Vị ở Tiểu Thánh Hiền Trang tuy rằng không xa hoa như trong Hàm Dương cung, nhưng cũng là đầy đủ tiện nghi.

Vừa bước vào nhà, Doanh Vị đã nhìn thấy một nữ tử dáng người mảnh khảnh, đường cong lay động lòng người đang tựa vào cửa sổ.

Nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng, mái tóc đen dài được búi cao. Mặc dù mặc váy dài, nhưng vóc dáng yểu điệu động lòng người kia đều lưu lại độ cong ưu mỹ.

Nghe thấy động tĩnh sau lưng, nữ tử xoay người lại.

Chỉ thấy nàng xinh đẹp nho nhã, mày như rặng núi xa, trên khuôn mặt như hoa như ngọc lại có vẻ lãnh đạm, u sầu đặc trưng của nữ tử Giang Nam khiến người ta cảm thấy thương xót ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nữ nhân tựa người vào cửa sổ. Ngoài cửa sổ là rừng trúc xanh tươi, khiến nàng trông có vẻ như bị mây mù bao phủ, giống như một nàng tiên giáng trần.

"Công tử." Kinh Nghê dịu dàng hành lễ, cúi tầm mắt xuống, trông có vẻ yếu đuối, chỉ có điều duy nhất khiến người ta lấy làm tiếc là nàng có vẻ rất u buồn, căn bản không có lấy một nụ cười.

Doanh Vị đoán rằng, là một sát thủ đỉnh cấp, nàng chủ yếu dựa vào võ công để giết người. So với những nữ sát thủ khác, kỹ năng ngụy trang của nàng có lẽ kém hơn một chút.

Chỉ là khí chất của nàng rất tuyệt, dù không cười nhưng nàng vẫn có một vẻ đẹp khác biệt.

"U Vương vì Bao Tự mà phóng hoả chơi đùa với các chư hầu. Chẳng lẽ bổn công tử cũng phải chơi đùa với các chư hầu một trận mới có thể có được nụ cười của mỹ nhân sao?"

Doanh Vị dáng vẻ giống như một tên ăn chơi, nhìn Kinh Nghê trước mặt, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.

Cái gọi là thê thiếp chẳng qua chỉ là đồ chơi cá nhân, với phu nhân chính thê hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, nếu chơi ngán rồi tặng cho người khác cũng không thành vấn đề.

Thấy Doanh Dị Nhân đòi hỏi nên Lữ Bất Vi đã đem tì thiếp của mình là Triệu Cơ tặng cho hắn.

“Thiếu chủ thật biết đùa.”

Sắc mặt của Kinh Nghê có chút không hài lòng, nàng biết câu này của Doanh Vị chính là hỏi nàng vì sao không cười.

Khoé môi căng mọng của Kinh Nghê co giật một chút, cố nở nụ cười đẹp hơn một chút, nhưng điều đó lại phá hoại mỹ cảm giống như bức tranh sơn thuỷ kia.

Doanh Vị lắc đầu, nói: "Bỏ đi, mỹ nhân không cần cười đâu. Như vậy cũng rất đẹp. Ta càng thích dáng vẻ buồn bã và dịu dàng trên khuôn mặt của nàng hơn."

Kinh Nghê nghe thấy lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói thật, nàng thật sự không biết cười, đây là lần đầu tiên nàng làm phương thức thích sát như vậy, làm sao có thể biết được một nữ tử nên cười như thế nào.

Chủ yếu là mục tiêu thích sát lần này địa vị quá cao, nơi ở của đối phương lại khó có thể dùng phương thức thích sát bình thường.

La Võng đã bồi dưỡng nàng từ nhỏ, thực lực cao cường, chỉ riêng vẻ ngoài đã đủ để nghiền ép đám sát thủ hàng đầu khác phái tới.

Doanh Vị tiến đến trước mặt Kinh Nghê, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, chỉ thấy năm ngón tay của nàng thon dài, làn da mịn màng, móng tay cũng được cắt gọt cẩn thận.

Doanh Vị vuốt ve lòng bàn tay thon thả ấy, chỉ cảm thấy sự mát lạnh trên da, mềm mại như nước.

Hơn nữa, chỗ ngón tay hay hổ khẩu hoàn toàn không có bất kỳ vết chai nào, khiến người ta hoài nghi đây thực sự là tay dùng kiếm sao?

Kéo tay của nàng, Doanh Phi đè lên đôi vai trắng như tuyết của nàng, để nàng ngồi lên mép giường.

Cổ áo của chiếc váy này rất thấp, để lộ ra xương quay xanh như trúc và làn da trắng như tuyết của nàng, núi đôi cao vút được che phủ bên dưới lớp áo này, càng khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng.