Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bên trong phòng riêng trên tầng hai, một vị nữ tử tuyệt sắc giai nhân mặc áo bào đỏ, đeo khăn lụa đang không nhanh không chậm ngắm nghía cái chén trong tay và trong miệng lẩm bẩm: "Bổ Thiên giáo, Diệp Thu..."

 

"Công chúa! Ngài đang suy tính điều gì vậy?" Triệu Uyển Nhi đang suy nghĩ thì thị nữ bên cạnh hiếu kỳ hỏi.

 

Trên gương mặt hoàn mỹ của Triệu Uyển Nhi nở một nụ cười, cử chỉ ưu nhã, ngón tay thon dài nõn nà trượt theo ấm trà.

 

Nếu không phải có tấm bình phong che chắn thì chắc hẳn toàn bộ nam nhân trong tửu lâu đều sẽ mê đắm nàng đến thần hồn điên đảo.

 

Đây là một bị nữ tử vô cùng ưu nhã, kiểu ưu nhã này thực chất đã khắc tận sâu bên trong người nàng.

 

Triệu Uyển Nhi mang ngữ khí bình thản nói: "Không có gì, ta chỉ là rất hiếu kì người tên Diệp Thu kia có kinh khủng như lời bọn họ nói hay không?"

 

Tiểu Linh nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:

"Chúng ta đã gặp qua hai vị cao thủ của Lâm gia, quả thực đều rất mạnh! Nhưng hắn đã có thể khiến cho hai người họ trọng thương chỉ bằng một chiêu thì ắt hẳn phải có chút thủ đoạn."

 

"Công chúa, không phải ngài vẫn luôn phiền muộn muốn đến tu hành ở một toà tiên sơn nào đó hay sao? Ta thấy Bổ Thiên giáo cũng không tệ!"

 

Hai mắt Triệu Uyển Nhi lấp lánh nói: "Ừm, ý kiến này cũng không tồi!"

 

Lần này nàng xuất cung hoàn toàn là vì muốn bỏ trốn, bởi vì phụ hoàng muốn nàng liên hôn với vương tử Hãn Hải mà nàng không nguyện ý. Cho nên nàng liền nghĩ đến chuyện tu hành tại thánh địa tiên sơn để nhờ đó thoát khỏi cảnh liên hôn.

 

Triệu Uyển Nhi thân là công chúa vương triều, do đó việc liên hôn là vận mệnh mà nàng không thể tránh khỏi. Chỉ là nàng không muốn phải khuất phục theo.

 

Suốt một tháng qua Triệu Uyển Nhi đã ghé thăm không ít thánh địa tiên sơn, nhưng đáng tiếc nàng đều không hài lòng.

 

Hiện giờ nghe được cái tên Bổ Thiên giáo này đã khiến cho nàng bỗng nhiên hứng thú. Đặc biệt là vị thủ toạ Diệp Thu của Tử Hà phong kia.

 

"Ta cảm thấy mình có thể tới đó xem sao!" Triệu Uyển Nhi đặt xuống chén trong tay và kéo lên áo bào đỏ.

 

"Đi thôi!"

 

Hai người rời khỏi quán rượu. Vì lần này là chạy trốn cho nên nàng chỉ dẫn theo thị nữ Tiểu Linh bên người, ngay cả một tên hộ vệ cũng không có. Cho nên để tránh phiền toái không cần thiết thì nàng luôn phải mang khăn lụa che kín mặt.

 

Nếu không một khi dung nhan khuynh thành của nàng lộ ra thì chỉ sợ không ra được tửu lâu này.