Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hắn trước buông tay Diệp Xuân Anh, bảo nàng vịn tường đứng thẳng, bước nhanh tới bên cửa sổ, quay đầu quan sát xung quanh, hành lang lúc này không có ai, nhanh chóng bổ ra một chưởng.
Răng rắc một tiếng, toàn bộ vòng bảo hộ phòng trộm cũ kỹ rỉ sắt được dây thép cố định bị phá vỡ, ầm vang rớt xuống.
Hàn Ngọc Lương quay đầu, cúi người ôm lấy Diệp Xuân Anh đang trợn mắt há hốc mồm, trước khi có người tò mò đi ra ngoài xem xét, phi thân đạp lên cửa sổ, sử xuất thượng thừa khinh công Lăng Hư Thiên Thông, phiêu nhiên tựa như có thể ngự gió, liền bế nàng lướt qua tường cao, vô thanh vô tức rơi trên mặt đất.
Sau khi bay lên không, Diệp Xuân Anh bị dọa sợ ôm chặt lấy cổ Hàn Ngọc Lương, sau khi rơi xuống đất cũng không dám buông ra, mặt nhỏ tuyết trắng, môi hồng khẽ run, thật lâu cũng không lên tiếng.
Hàn Ngọc Lương đương nhiên sẽ không bỏ này cơ hội thật tốt lần qua, cúi đầu đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt trên môi nàng, cười nói.
- Như thế nào, đại hiệp mới mang cô dùng một lần khinh công liền bị dọa sợ choáng váng rồi sao?
Một tia đỏ ửng cùng e lệ cuối cùng cũng xuất hiện trên gương mặt của nàng, nàng vội vàng buông tay quay đầu, nhỏ giọng nói.
- Tôi đâu có biết anh lợi hại như vậy, có thể bay như được lắp động cơ phản lực dưới chân.
- Đó là vật gì? Đứng lên nó thì có thể phi hành?
- Đi ra ngoài trước, ra ngã tư đón xe. Trên đường tôi lại nói cho anh biết đó là thứ gì.
Diệp Xuân Anh cắn răng, kéo cánh tay hắn chân thấp chân cao dẫn đường, lúc này một lòng chỉ muốn rời khỏi nơi này lại nói tiếp.
Chờ khi bắt được một chiếc taxi, ngồi ở ghế phía sau bắt giải thích câu nói lúc nãy, Diệp Xuân Anh mới tới kịp hỏi.
- Hàn đại ca, anh... Có thể đoán là người nào đang theo đuổi hại anh không?
Hàn Ngọc Lương làm sao có thể quên, chẳng qua những người đó còn đang ở một thời không khác, nơi nào còn có cơ hội truy bắt hắn
- Ta đại khái có thể nghĩ đến một chút, ta cảm thấy, ám sát lần này, hẳn không phải là bởi vì ta.
- À? Đó là bởi vì cái gì?
- Bởi vì ta bảo vệ cô.
Hàn Ngọc Lương sớm không nói trước, vì lúc này tranh công mà cố ý tiến sát vào vài phần, ngửi mùi thơm ngát của tóc nàng, nhanh chóng kể lại những chuyện đã xảy ra cho nàng nghe, nhất là chuyện mười tên lưu manh bị hắn giải quyết tối mấy hôm trước sau khi cứu nàng từ vụ bắt cóc.
- Liền... Cũng bởi vì... Bởi vì tôi và anh bị hắn hiểu lầm ở cùng một chỗ mà phái mười người đến đây muốn giết anh?
Diệp Xuân Anh không thể tin được, nhưng đoạn thời gian này, độ tín nhiệm của nàng đối với Hàn Ngọc Lương càng ngày càng tăng. Hơn nữa, cái kia Tùng ca xác thực không còn xuất hiện qua, đột nhiên không còn thấy bóng dáng.
Lại thêm chuyện này, Trương Hâm Trác trương tam thiếu gia mặc dù ở trước mặt nàng nhất thời nho nhã lễ độ, nhưng nàng vẫn cảm thấy người này rất nguy hiểm, không chỉ là những tin đồn về việc buôn bán với người nước ngoài kia để cho nàng không an tâm, mỗi lần nàng bị Trương Tam thiếu nhìn chăm chú, sau lưng sẽ không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lạnh run cả người.
- Chỉ sợ không chỉ là vì giết ta, còn muốn bắt đi cô đi nữa. Đoạn này không còn thấy Trương Tam thiếu đến tìm cô? Cái nhìn của hắn đối với của cô, khẳng định đã thay đổi.
Hàn Ngọc Lương càng lại gần cái trán của nàng, nhẹ giọng nói.
- Ta cũng là nam nhân, tôi đại khái đoán ra hắn suy nghĩ như thế nào. Đều tại ta lừa hắn, xin lỗi…
Hàn Ngọc Lương không nói lời này, Diệp Xuân Anh cố gắng thì chắc sẽ có một tí khả năng oán trách, Hàn Ngọc Lương chủ động nói ra, nàng tự nhiên chỉ nhíu mi nói.
- Anh cũng vì giúp tôi giải vây, làm sao có thể trách anh. Rõ ràng là... Là Tam thiếu không đúng. Tôi cái gì cũng chưa làm, như thế nào thật giống như tôi đắc tội hắn ta vậy.
- Hắn cảm thấy cô không thức thời, thẹn quá thành giận chứ gì.
Hàn Ngọc Lương trong lòng tính toán , Hắc Nhai nơi này thật ra khá loạn, rất thích hợp hắn như vậy cái lai lịch không rõ người ẩn thân, nhưng Diệp Xuân Anh đã sợ hãi, không bằng trước đảm bảo an nguy của nàng, liền nói.
- Xuân Anh, cô ở ngoài có thân thích gì, nếu cảm thấy không ổn, tránh đến đó một đoạn thời gian, như thế nào?
Ánh mắt Diệp Xuân Anh hiện ra vẻ buồn bả, nhẹ giọng nói.
- Tôi... chi có một mình, thân thích xa gần, thật không có.
Hàn Ngọc Lương đã sớm đoán được vài phần, một vài lão phụ nhân, trung niên phụ nhân đến các thiếu nữ thường ngày đến khám bệnh lâu lâu ba hoa vài câu cũng cung cấp cho hắn không ít tình báo, hắn nói câu này chỉ là muốn cho Diệp Xuân Anh cảm thấy hắn không có đem tâm cơ của mình dùng trên người nàng mà thôi, thuận thế nói tiếp.
- Hoặc là lấy số tiền kiếm được trong khoảng thời gian này, trước đi đến nơi khác ở, đợi phong ba đi qua rồi lại trở về, như thế nào?
Diệp Xuân Anh cúi đầu nghĩ một lát, nhẹ giọng nói.
- Đối với người khác thì được nhưng tôi không thể đi, tôi có ký hợp đồng, công tác tại đây không đủ năm năm, không thể rời khỏi. Tôi....
Hàn Ngọc Lương đợi chính là kết quả này, mắt hắn sáng lên, tiếng nói cũng dần nhỏ hơn, nói bên tai Diệp Xuân Anh.
- Vậy, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết Tam thiếu kia, nhất lao vĩnh dật, một lần vất vả, cả đời nhàn nhã, như thế nào?
- Anh... Anh là nói... Muốn giết hắn?
Thấy cánh môi của nàng đang dần dần trắng bệch, Hàn Ngọc Lương nhăn chặt mày rậm, nói.
- Ta là đại hiệpa, đại hiệp vì dân trừ hại, không phải đến đường cùng ta cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy, ta đã từng nghĩ báo chuyện này cho quan phủ, nhưng cô cũng đã nói, lục phiến môn nơi này sớm đã không có tác dụng.
Diệp Xuân Anh cắn môi dưới, do dự một chút, đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngồi thẳng dậy, duỗi tay vỗ bờ vai tài xế phía trước.
- Bác tài, làm phiền đổi chỗ đến, đưa chúng tôi đi quán bar Tuyết Lang, cám ơn.
- Cổ chân cô vẫn còn bị thương, không trở về phòng khám sao?
Nàng mang theo thần sắc chờ mong, kiên định lắc lắc đầu.
- Tôi đến nơi này hơn nửa năm, nghe nói qua rất nhiều việc của quán rượu kia, nhưng cũng không có đi qua. Tôi cảm thấy, đêm nay hẳn là nên đi xem. Về phần cổ chân, sau đó rồi lại nói.
Trong miệng nói như vậy, chân nàng thử dùng sức, vẫn bị đau đến nhe răng nhếch miệng, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Hàn Ngọc Lương khom lưng cúi đầu, đưa ra bàn tay cầm mắt cá chân tinh xảo lung linh của nàng, chỉ hơi trầm ngâm, nói.
- Xuân Anh, cô nhẫn nhịn một chút.
Diệp Xuân Anh nhìn đầu hắn đã sắp đưa đến trong váy mình, vội vàng kẹp chặt hai đầu gối, khẩn trương vạn phần nói.
- Hàn đại ca, anh... Giúp tôi xử lý một chút?
- Ân, bằng không thì cô sẽ ngượng ngùng khi để ta ôm, còn nhịn đau đi đường cũng quá cực khổ.
Bàn tay Hàn Ngọc Lương chậm rãi vận lực, ôn nhu nói.
- Đau một chút, cô nhịn xuống.
Diệp Xuân Anh vội vàng cắng chặt môi, gật gật đầu.
Hàn Ngọc Lương kiểm tra đã biết, xương cốt cũng không bị thương, chỉ bị sai vị trí, tích ứ nên sưng to, hắn trước dùng chân khí chậm rãi dẫn dắt khớp xương, xác nhận đã đúng khớp nối, hung hăng vặn một một cái, rắc một tiếng, toàn bộ trở lại vị trí cũ.