Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Diệp Xuân Anh đau đến cả người run lên, trong mắt đều ứa ra nước mắt, nhưng dám nhịn xuống, ngay cả hừ nhẹ một tiếng cũng chưa phát ra nửa điểm, chỉ thở mạnh vài hớp, nhẹ giọng hỏi.

- Hàn đại ca, tốt rồi hả?

Hàn Ngọc Lương cười, ngồi người dậy khen ngợi.

- Tốt lắm, chút sưng này, đợi trở về pha một chậu nước ấm, ta mát xa cho cô một chút, đêm nay có thể vô sự.

Trên mặt Diệp Xuân Anh nhất thời đỏ ửng, xấu hổ nói.

- Không cần, Hàn đại ca, anh dạy tôi làm sao để xoa bóp đi, tôi mình làm là được.

- Ta đã truyền cho cô phương pháp thổ nạp, cô cũng có học được đâu, dạy cho cô cũng không làm gì được. Hàn Ngọc Lương nghiêm nghị nói,

- Xuân Anh, cô là bác sĩ, chẳng lẽ còn ngượng ngùng?

Diệp Xuân Anh do dự nửa ngày, đành phải nhẹ giọng nói.

- Ừm, cái kia... Liền làm phiền Hàn đại ca anh.

Nói chuyện một hồi, xe hơi dừng lại, tài xế tắt xe trong, hạ cửa kính xe quay đầu nhổ bả kẹo cao su trong miệng ra, nói.

- Đã đến, mười bảy nguyên.

Diệp Xuân Anh nhanh chóng trả tiền, Hàn Ngọc Lương cầm hộp cấp cứu, mở cửa, hai người lần lượt xuống xe.

Sau khi xuống xe, Hàn Ngọc Lương liền thấy Tuyết Lang.

Đèn chiêu bài là màu lam rất nhạt, vì đã hiểu được sơ sơ tiếng Trung giản thể nên Hàn Ngọc Lương dễ dàng nhận ra trên bảng hiệu viết bốn chữ —— quán bar Tuyết Lang.

Cửa được làm bằng thủy tinh, cửa sổ trên tường cũng rất lớn đến sát đất, nhìn được tình huống bên trong không xót chút gì.

Không giống như những mô tả về quán bar trên Internet mà Hàn Ngọc Lương tự học, bên trong rất an ninh, không có loạn thất bát tao đèn đang nháy, cũng không có tiếng ca hát như gào khóc thảm thiết, ánh sáng rất rõ, không có đen tối đến chỉ có thể nhìn thấy nữ nhân lay động cặp vú trắng như tuyết, cũng không có chật chội đến một đống người không nơi ngồi xếp thành một đoàn loạn xaj.

Hắn thành thật biểu đạt sự nghi ngờ của mình với Diệp Xuân Anh, Diệp Xuân Anh bất đắc dĩ nói.

- Hàn đại ca, anh bình thường đều dùng cái máy tính cũ kỹ kia cả đêm không ngủ lên mạng tìm hiểu đủ mọi loại tri thức... Loại quán ber này vẫn được miêu tả mà.

- Chính là quán bar thanh tĩnh?

- Ừm... Không kém bao nhiêu đâu.

Đứng ở cửa hít thở sâu hai lần, Diệp Xuân Anh vịn tay Hàn Ngọc Lương đi vào.

Bồi bàn cao lớn khom người chào hỏi, đằng sau quầy bar, một dung nữ nhân đứng tuổi, tướng mạo thanh lệ đang đùa nghịch lon bia, hai người nữ hầu đứng dựa vào quầy bar nói chuyện phiếm với nhau, trong hai người thì có một cô gái mặt tròn tròn có chút đáng yêu đang che miệng cười đến cười run rẩy hết cả người. Bên cạnh quầy bar không xa có một vũ đài nhỏ, trên ghế dựa có một nữ nhân mặc quần short jean, áo sơmi họa tiết ô vuông không có trang điểm đậm, tà tà ngậm điếu thuốc, một bên ôm lấy đàn ghita đánh, một bên hát bài bát có chút dễ nghe, lời bài hát không rõ lắm, mà bộ dáng của nàng cũng cà lơ phất phơ, tự do không bị trói buộc, theo tiết tấu, tàn thuốc lay động từ cao xuống thấp, thỉnh thoảng run rơi một vài hạt tro bụi.

Tất cả các chỗ ngồi đều được bảo vệ được riêng tư không để lại dấu vết, tát cả đều được ngăn cách một bức tường, có rèm che, nhìn qua rất tú nhã.

Phía trên trước quầy bar có treo tivi, trên đỉnh tủ rượu đằng sau quầy bar là một bức bích hoạ, tầm mắt Hàn Ngọc Lương sau cùng liền rơi vào trên bức họa kia.

Người lần đầu tiên tới đây, đại đa số đều cẩn thận nhìn bức họa kia một lúc.

Cảnh được vẽ trong đó vô cùng đơn giản, là một cây rừng thưa thớt như cánh đồng tuyết, gió lạnh lôi cuốn bão tuyết, thổi tàn sát bừa bãi.

Một con sói trắng đứng sửng ở một gốc cây khô, ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt của con sói rất lạnh.

Hàn Ngọc Lương nhìn một lúc, cười nói.

- Mở quán rượu ở nơi này chỉ là vì muốn làm băng sao?

Diệp Xuân Anh không có tâm tình đùa giỡn, nhìn xung quanh một vòng, chọn một chỗ gần đó ngồi xuống, lấy điện thoại ra, vội vã ấn nút gọi.

Nữ hầu mặt tròn vui tươi hớn hở chạy đến, hạ thấp người, đưa thực đơn đặt ở trên bàn, mềm giọng hỏi.

- Xin hỏi muốn uống gì gì?

Mặt Diệp Xuân Anh hiện ra vẻ xin lỗi, trước tiên nói.

- Xin chờ một chút, để tôi nói chuyện điện thoại xong, tôi mới biết.

Chuyện về Tuyết Lang, nàng nghe một bệnh nhân đã từng tới đây nhắc tới, vị đại thúc kia rất hòa khí, nhìn qua rất thiện lương, cho nên nàng tin tưởng mình sẽ không bị lừa.

Nhưng nàng lúc ấy không biết mình có cơ hội dùng hay không, không có hỏi kỹ, bây giờ lâm thời nước tới chân mới nhảy, đành phải gọi điện thoại cầu viện.

- Alo, Trần bá, là tôi, tiểu Diệp đây, tiểu Diệp của phòng khám.

- Tôi bây giờ đang ở Tuyết Lang, tôi muốn gặp mặt một người để được tư vấn, tôi không biết nên làm sao bây giờ, chú mau mau chỉ cho tôi với, người phục vụ đang đứng ở cạnh bàn đợi tôi đây.

Hàn Ngọc Lương gãi gãi mặt, hơi cảm thấy xấu hổ. Bất quá nữ hầu kia dường như thường gặp được chuyện như vậy, không chút buồn phiền, vẫn mỉm cười đợi ở một bên.

- Vâng, được, vâng... Vâng vâng, được, như vậy à... Tôi nhớ kỹ rồi, cám ơn, cám ơn chú, Trần bá, quấy rầy rồi, tôi cúp máy trước... Vâng, tôi đích xác gặp được phiền toái, cám ơn chú đã quan tâm, cụ thể thì chú lần sau tìm đến bác sĩ Hàn ấn eo sẽ nói cho chú biết.

- Bye bye.

Diệp Xuân Anh để điện thoại di động xuống, vội vàng nói.

- Tôi muốn... A... Tôi muốn chọn món, thức uống.

Nữ hầu ứng mỉm cười, khom lưng sờ sờ một hồi, như ảo thuật mang ra một loạt chén, nhìn cũng không nhìn Hàn Ngọc Lương, chỉ nhìn Diệp Xuân Anh hỏi.

- Xin hỏi cô muốn dùng cái chén của người nào?

Diệp Xuân Anh không chút do dự cầm lên cái chén mà mặt trên có chứa đồ án hoa hồng màu lam, cũng không nói muốn uống gì, mở ra thực đơn tìm tòi một hồi, tìm được một đóa hoa hồng màu lam, đổ cái chén kia đi, vẻ mặt khẩn trương, hai tay đè chặt, ngẩng đầu nhìn nữ hầu kia.

Nữ hầu mỉm cười khom người vuốt cằm, nhẹ giọng nói.

- Tôi đã biết, như vậy, xin chờ một chút.

Đợi nàng rời đi, Hàn Ngọc Lương lập tức thăm dò lướt qua cái bàn, trầm giọng hỏi.

- Sao lại thế này? Cô là học thỉnh thần thuật từ sư bà kia sao?

Diệp Xuân Anh suýt nữa cười ra tiếng, nhịn không được vỗ nhẹ nhẹ cánh tay hắn một chút.

- Nói mò cái gì đó, tôi đây là đứng đắn yêu cầu Tuyết Lang làm việc. Nơi này của bọn họ không thể trực tiếp ủy thác, chỉ có thể để lại ám hiệu loại này.

- Ba loại hoa đối ứng ba cấp bậc thù lao, hoa hồng màu lam là thấp nhất, ý tứ chính là tôi chỉ có thể trả thù lao. Bách hợp màu vàng cao cấp hơn, ý là tôi có thể động dụng tài sản mà tôi sở hữu để trả thù lao. Cuối cùng là Uất Kim Hương màu đen, ý tứ là được... Tôi cái gì đều cho hết, bao gồm cả thân thể của mình.

Hàn Ngọc Lương như có điều suy nghĩ ah xong một tiếng, lại hỏi.

- Nữ nhân vừa rồi như thế nào?

- Bởi vì Tuyết Lang trước phải tra tư liệu của người ủy thác, xong rồi xem xét đến cấp bậc thù lao, nếu cảm thấy thích hợp mới có thể nhận.

- Này không phải là lấy tiền tài của người, giúp người tiêu tai sao.

Hắn gật gật đầu, nói.

- Khi ta vừa vào giang hồ cũng từng làm như vậy.