Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
- Kết quả như thế nào?
Đôi mắt Diệp Xuân Anh sáng ngời, vội vàng hỏi.
Dù sao, khó có được nghe Hàn Ngọc Lương chủ động nói đến quá khứ của mình.
Nhưng hắn cười cười, sờ đầu một cái, nói.
- Muốn nhớ đến nhưng nhớ không nổi, coi cái đầu bể này của ta... Quả thực là không còn dùng được.
Lẳng lặng đợi một lúc, người thị nữ kia bước nhanh đi trở về, hạ thấp giọng nói.
- Xin lỗi, bác sĩ Diệp, ủy thác của cô, chúng tôi tạm thời không tiếp.
Diệp Xuân Anh ngẩn ra, cũng không cần hỏi đối phương làm sao biết nàng là ai, chỉ nói.
- Cái gì gọi là... Tạm thời không tiếp?
Người thị nữ kia lấy ra một cái chén Uất Kim Hương màu đen, đưa cho nàng, mỉm cười nói. - Nếu cô nguyện ý dùng cái chén này, hoặc là vị tiên sinh này nguyện ý dùng cái chén này, người phía sau mới nguyện ý nói chuyện một chút với các ngươi.
Diệp Xuân Anh nhíu mày, nói.
- Là vì... Tôi không có tiền, cho nên không được sao?
Nữ hầu chỉ cười nói.
- Xin lỗi, tôi chỉ truyền lời, có ý tứ gì, tôi cũng không biết.
Nhìn Diệp Xuân Anh đang do dự, khóe môi Hàn Ngọc Lương nhếch lên, tự nhiên không chịu buông tha cơ hội tạo niềm vui cho nàng, đưa cái chén kia qua, liền mở ra thực đơn tìm một đóa Uất Kim Hương màu đen, hai tay ấn lên, cao giọng nói.
- Như vậy OK chứ?.
- Hàn đại ca!
Diệp Xuân Anh vội vàng đẩy tay hắn ra.
Nhưng tay hắn há là để một tiểu cô nương nhu nhược có thể đẩy ra.
- Không quan trọng, Xuân Anh, nếu thật ra giá quá cao, không thể đồng ý, lại kiếm biện pháp khác là được.
- Như vậy, xin theo tôi đi vào trong.
Nói xong, nữ hầu xoay người rời khỏi, bước nhanh bước về phía cửa nhỏ đi thông đến phía sau ở một góc.
Hàn Ngọc Lương nâng Diệp Xuân Anh dậy, đi theo ra ngoài, xuyên qua một hành lang thật dài, quẹo vào lên lầu, đi vào trong một phòng đang rộng mở, ngồi trên ghế sa lon mềm mại làm bằng da thật.
- Xin chờ một chút.
Nữ hầu nói xong lui ra ngoài, đóng cửa phòng.
Hàn Ngọc Lương theo thói quen quan sát một chút tình hình xung quanh tìm kiếm đường lui, so với quán bar hoàn toàn mở ra, trang hoàng đẹp đẽ, bên này nhìn qua phong bế rất nhiều, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, thế mà gần nóc nhà, còn bị điều hòa ngăn cản hơn phân nửa.
Hắn còn không thấy người nào đến, tò mò hỏi.
- Xuân Anh, trước đó cô ở ổ gà nói muốn đem chuyện có ma túy xuất hiện báo cáo cho Tuyết Lang, vì sao thế? Nơi này không phải lấy tiền làm việc sao?
Diệp Xuân Anh nhỏ giọng trả lời.
- Bọn họ cũng sẽ miễn phí công tác, có mấy quy củ chết, không thể phạm vào, nếu biết bọn họ sẽ động thủ.
- Hạng mục thứ nhất trong có chính là trong địa khu Hắc Nhai cấm ma túy, dám buôn bán ở trong đây, không hỏi nguyên do, trực tiếp giết.
- Quy định đầu tiên này đặc biệt nổi danh, cho nên tôi biết, nhưng tôi cũng không được rõ ràng cho lắm.
- Giống như còn có cái gì mà không cho phép ảnh hưởng quá nhiều cuộc sống bình thường ở Hắc Nhai, nhưng tôi cảm thấy điều này hẳn là lời đồn, nếu không thì cũng không có khả năng không có ai coi nó ra gì, anh nhìn ở Hắc Nhai, lưu manh đầy đường, bảo mấy người bày sạp hàng buôn bán đều phải hiếu kính phí bảo hộ, bọn họ mới bỏ qua.
- Bọn họ cũng không phải công môn.
Hàn Ngọc Lương nhăn lông mày, hỏi.
- Cô cũng nộp phí bảo hộ?
Diệp Xuân Anh gật gật đầu.
- Đầu mỗi quý giao nộp một lần, bất quá là cấp trên sẽ chi trả số tiền này, nói là cái gì mà phí tổn hoạt động hợp lý. Tiền kia còn không ít đâu... còn nhiều hơn tiền lương của tôi ấy chứ.
- Vậy sau này không cần cho nữa, cô cứ lưu lại làm tiền lương của mình.
Hàn Ngọc Lương hừ lạnh một tiếng.
- Từ đây về sau có ta bảo vệ cô, ta sẽ không thu tiền của cô.
Diệp Xuân Anh rất rõ bản lãnh của hắn, biết hắn cũng không phải nói bốc nói phét tự biên tự diễn, hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói.
- Hàn đại ca, anh có thể bảo về tôi bao lâu?
Trong lời này ẩn ẩn có thêm vài phần ám chỉ cùng chờ mong.
Hàn Ngọc Lương là tay già đời rất thức thời, sao lại nghe không ra, bất quá hắn mặc dù rất trộm tâm của người đẹp, nhưng cũng không nguyện dùng hư tình giả ý nói dối để lừa nữ tử trong lòng mình ngưỡng mộ, biết rõ lúc này nếu cho thấy tình ý lâu dài, Diệp Xuân Anh nhất định sẽ sinh ra tình căn với mình, nhưng vẫn ôn nhu nói.
- Xuân Anh, việc của tương lai, ta làm sao có thể hứa hẹn chuẩn được. Đại trượng phu nếu không cách nào nói được làm được, còn mặt mũi nào tung hoàng giữa thiên địa.
Con mắt Diệp Xuân Anh khẽ nâng, nhìn hắn nói.
- Hàn đại ca, một khi đã như vậy, nên cho tiền vẫn là cho mới tốt. Bằng không đợi anh đi rồi, tôi còn không phải sẽ trả cả vốn lẫn lời à.
Lúc này, một tiếng vang nhỏ vang lên, trên tường đột nhiên mở ra một cánh cửa nhỏ ngụy trang rất tốt, một người con gái tuổi còn trẻ từ bên trong đi ra, cầm trong tay một máy vi tính xách tay.
Hai mắt Hàn Ngọc Lương tỏa sáng, ánh mắt sáng ngời nhất thời đem từ đầu đến chân nàng quét qua một lần.
Một đầu tóc đen rối tung trên vai, nhìn hơi không chỉnh tề, hỗn độn lại lộ ra vài phần gợi cảm, hai bên tai thì chỉ có đeo trang sức ở một bên, hoa tai là một khô lâu màu đen nho nhỏ.
Nàng vẫn còn mang một bộ kính mắt màu đen, cánh môi mỏng manh được đồ tím đậm, làm nổi bật khuôn mặt lãnh diễm trắng như tuyết, gần như trong suốt.
Áo sơmi màu hồng cánh sen chỉ lộ ra một chút tại cổ áo, áo khoác màu tím đậm và váy màu đen ôm mông phối hợp cùng một chỗ, cặp chân dài dưới váy bọc lấy tất đen mê người, làm cho chỉ có gương mặt nàng ở ngoài sáng, quả thực như là một bóng dáng bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất không thấy.
Nhìn thấy Diệp Xuân Anh bị nữ nhân kia đánh giá đến rất không được tự nhiên, Hàn Ngọc Lương hắng giọng, cười nói.
- Cô nương chính là người tiếp dẫn nơi này?
Nữ nhân kia đẩy đẩy kính mắt hướng lên trên, triệt thoái ra phía sau hai bước, tựa vào cạnh bàn, lẳng lặng nhìn Hàn Ngọc Lương chỉ chốc lát, mới mỉm cười, nói.
- Xin chào, Hàn Ngọc Lương, tôi tên Thẩm U, một thành viên của Tuyết Lang, danh hiệu 'U linh - rất hân hạnh được biết anh.