Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

- Nhìn thấy ta đã biết tên ta.

Hàn Ngọc Lương cười, chỉ chỉ Diệp Xuân Anh.

- Nàng kia thì sao?

Diệp Xuân Anh vốn đang khẩn trương, vừa nghe thế đứng dậy, chuẩn bị tự giới thiệu.

Không ngờ Thẩm U đã mỉm cười mở miệng.

- Tự nhiên cũng không cần, Diệp Xuân Anh - bác sĩ Diệp, một bác sĩ duy nhất trong một phòng khám duy nhất còn đang vận hành trên đường phố Hắc Nhai, bé gái mồ côi được viện trưởng Thánh Tâm viện nuôi nấng lớn lên, giúp cô miễn cưỡng hoàn thành tốt nghiệp, nhưng lại cho cô đến địa phương như Hắc Nhai này, không thể thoát thân.

- Tiểu cô nương người đẹp thiện tâm như cô ngây người tại Hắc Nhai nửa năm mới gặp được phiền toái, không thể không khích lệ một câu, trừ bỏ vận khí tốt ra, cô làm việc cũng đủ cẩn thận.

Diệp Xuân Anh đã sớm sợ tới mức núp ở sau bờ vai Hàn Ngọc Lương, chỉ lộ ra ánh mắt nhìn Thẩm U, nhỏ giọng nói.

- Cô... Vì sao… Cô điều tra tôi à?.

- Khi có người tiến hành ủy thác Tuyết Lang đều phải tiếp nhận điều tra theo thông lệ. Chính là chút tin tức mặt ngoài, thực rất dễ dàng tới tay.

Thẩm U nhẹ nhàng bâng quơ nói, vừa dứt lời đã đi đến sofa đơn đối diện hai người bọn họ, kiều chân ngồi xuống, giày cao gót màu tím buông lỏng ra một chút lộ ra tất chân màu đen bó chặt gót chân nhu nhuận.

Nàng lười biếng nghiêng người dựa vào sofa một chút, ánh mắt thon dài nhìn Hàn Ngọc Lương.

- Bác sĩ Hàn, hình như anh là người muốn ủy thác chúng tôi.

Trong lòng Diệp Xuân Anh cả kinh, lo lắng cho Hàn Ngọc Lương rước họa vào thân, vội vàng nói.

- Trầm tỷ, tôi... Tôi đến chủ yếu là có hai chuyện, một là tôi phát hiện ở Hắc Nhai có người hít thuốc phiện.

- Một chuyện khác là có người dùng súng bắn chúng tôi. Tôi muốn ủy thác...

Thẩm U giơ tay lên cắt đứt nàng, mỉm cười nói.

- Bác sĩ Diệp, Tuyết Lang có quy củ của Tuyết Lang, là ai ủy thác thì người đó nói.

- Cô cũng không phải người ủy thác lần này, lời cô không có chút giá trị, người có quyền lên tiếng yêu cầu, là anh ta.

Thấy Hàn Ngọc Lương đang quan sát mình, Thẩm U giật giật eo, đổi cái tư thế ngồi miễn cưỡng xem như đoan trang, nói.

- Chuyện hít thuốc phiện, không cần hai người ủy thác, đây là chuyện phá hỏng quy củ của Tuyết Lang, nhân thủ chúng tôi sắp tới sẽ thoáng có chút không đủ, nhưng đã có người đang tra xét.

- Về phần cái khác... Cái này phải nhìn bác sĩ Hàn anh chuẩn bị ủy thác cái gì.

Hàn Ngọc Lương chỉ hơi trầm ngâm, hỏi trước.

- Ta có thể ủy thác cái gì?

- Chúng tôi có thể làm được bất cứ chuyện gì, nhưng chuyện khác nhau sẽ thu giá cả khác nhau.

Thẩm U mang theo vài phần trêu tức nói.

- Từng có một sinh viên đại học đến nhờ chúng tôi giúp hắn thông qua cuộc thi cuối kỳ, chúng tôi cũng làm được.

Hàn Ngọc Lương quay đầu ghé sát vào tai Diệp Xuân Anh, thấp giọng hỏi.

- Cuộc thi cuối kỳ là chỉ khảo nghiệm khinh công hả?

Diệp Xuân Anh vội vàng nín cười thì thầm trả lời. –

Không phải, so với khinh công còn khó hơn nhiều, tý nữa trở về tôi sẽ giải thích với anh.

Hàn Ngọc Lương như có điều suy nghĩ gật gật đầu, đột nhiên nói.

- Trầm cô nương, nếu ta đây muốn cùng cô lên giường thì sao?

Sắc mặt Thẩm U không chút biến hóa, ngược lại là Diệp Xuân Anh, sắc mặt cô nàng trở nên có chút phức tạp.

- Anh không trả nổi đại giới.

Thẩm U tay chỉ nhẹ nhàng đáp trả.

- Đừng mơ tưởng.

- Ta muốn các ngươi phải bảo vệ Xuân Anh, cam đoan nàng sẽ không bị Trương Tam thiếu làm hại, thế thì phải bỏ ra đại giới gì?

Vẻ mặt Hàn Ngọc Lương nghiêm túc mở miệng, trầm giọng hỏi.

Thẩm U kéo nhẹ mắt kính xuống, cầm trong tay PDA (*) phóng tới trên bàn.

[Thiết bị kỹ thuật số hỗ trợ cá nhân thường được gọi theo viết tắt tiếng Anh là PDA (Personal Digital Assistant), là các thiết bị cầm tay vốn được thiết kế như một cuốn sổ tay cá nhân và ngày càng tích hợp thêm nhiều chức năng. Một PDA cơ bản thường có đồng hồ, sổ lịch, sổ địa chỉ, danh sách việc cần làm, sổ ghi nhớ và máy tính bỏ túi.]

- Cái này muốn nhìn xem bác sĩ Hàn anh có giá trị như thế nào.

- Nga? Xin rửa tai lắng tai nghe.

Hàn Ngọc Lương chẳng hề để ý, thừa dịp Diệp Xuân Anh đang rơi vào cảm động, nắm tay nhỏ mềm mại của nàng đặt ở lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, trước ăn đậu hủ non nóng hầm hập rồi tính.

- Hàn Ngọc Lương.

Thẩm U lập lại một lần gọi tên của hắn, nụ cười trên mặt dần biến mất, ánh mắt cũng sắc bén.

- Anh là người đầu tiên từ khi tôi công tác ở Tuyết Lang đến nay ngoài trừ tên ra, tôi cái gì cũng đều tra không ra.

- Anh rốt cuộc là ai?

Hàn Ngọc Lương cười ha hả, cười nói.

- Ta đây còn muốn hỏi cô nè, ta bị thương mất kí ức, cứ nghĩ mình là xuyên việt từ thế giới cổ đại tới không ấy chứ, cứ nghĩ mình là đại hiệp, tất cả đều nhớ không nổi, gặp được các từ không hiểu còn muốn nhờ Xuân Anh giúp ta giải thích một chút đây.

- Cô có thể tra, không bằng giúp ta tra một chút, ta rốt cuộc là ai, như thế nào?

- Hắc Nhai lần đầu tiên có người nhìn thấy anh, anh vẫn còn là một tên khất cái lưu lạc đầu đường xóa chợ, trên người mang vết thương, bộ dạng đần độn, hơn một tháng cũng chỉ lui tới một vài nơi, nhàn rỗi đến hoảng, chỉ là thích đến mấy góc tường nơi các cụ ông thường chơi cờ tướng, chỉ thấy anh ít nhất đến ba lượt ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện phiếm.

Thẩm U nhìn thẳng ánh mắt Hàn Ngọc Lương, thuộc tất cả tin tức như trong lòng bàn tay.

- Sau này, anh tiến vào phòng khám của Diệp Xuân Anh, không biết bằng thủ đoạn gì thuyết phục bác sĩ Diệp lưu anh ở lại, hôm đó liền cuốn vào mấy chuyện phiền phức do Trương Hâm Trác ở phía sau thao túng.

- Tôi nói không sai chứ?

Diệp Xuân Anh nghe được sửng sốt, không biết nói cái gì mới tốt.

Hàn Ngọc Lương giơ tay lên sờ mũi một cái, dùng bàn tay chặn miệng, giấu diếm biểu tình nói.

- Cô không phải tra ra được rất nhiều sao, nhìn ra được lời nói lúc đầu chỉ là khiêm nhường.

- Đây đều là chút chuyện vô dụng.

- Tuyết Lang có rất nhiều cơ sở ngầm tại Hắc Nhai, nếu chỉ có thể sưu tập chút tin tức đó, chẳng phải là phế vật.

Thẩm U vẫn nhìn chằm chằm Hàn Ngọc Lương, chậm rãi nói.

- Đây là công việc của chúng tôi, phải tra ra tin tức mà tôi cảm thấy cực kỳ hữu dụng, nhưng... Thật sự không giống như tưởng tượng.

- Bác sĩ Hàn, anh nguyện ý tự mình cho tôi đáp án sao? Tôi có thể không truy tra quá khứ của anh, nhưng tôi hy vọng anh có thể thỏa mãn một chút tính hiếu kỳ của tôi, thuận tiện, cũng để cho tôi một lần nữa thành lập được cơ sở để tín nhiệm các cơ sở ngầm hiện tại của Tuyết Lang không phải phế vật vô công rỗi nghề.

- Vậy các cô không chuẩn bị nhận ủy thác của ta, bảo vệ Xuân Anh rồi.

Hàn Ngọc Lương mới sẽ không bị lời nói của nàng mà đổi qua một chủ đề không có hồi kết, cười nói.

- Ta cũng không phải người mua bán bất thành nhân nghĩa, các ngươi đã không chuẩn bị giúp ta, ta đây đương nhiên sẽ không giúp các ngươi.

- Chúng tôi có thể giúp anh một tay bảo vệ Diệp Xuân Anh, nhưng chỉ sợ đại giới anh sẽ không đồng ý, như vậy, kết quả sau cùng vẫn là mua bán bất thành.