Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

- Vậy trước tiên đem mua bán đàm thành lại nói tiếp.

Hàn Ngọc Lương dựa vào phía sau một chút, ngưng thần vận công, lưu ý trạng huống xung quanh.

- Chúng tôi hy vọng anh trả giá cao, chính là làm việc vì Tuyết Lang. Mà đối với trả lời của anh sẽ quyết định chúng tôi cần anh làm tới trình độ nào.

Thẩm U cố ý dùng tới khẩu khí hơi khiêu khích.

- Giống như, nếu như anh là một người yếu đuối ngu ngốc, như vậy, chúng tôi phải yêu cầu anh hoàn toàn trở thành một phần tử của Tuyết Lang, an bài anh đến nơi chuyên nghiệp tiến hành huấn luyện, mới có thể có chút công dụng.

- Không cần nói nhiều.

Hàn Ngọc Lương cười ha ha một tiếng, biết mà vẫn nói.

- Cái loại phế vật này sẽ không có cơ hội ngồi ở đây nói chuyện cùng cô đâu.

Thẩm U mỉm cười nói.

- Đúng vậy, ít nhất đủ tư cách đến nơi này.

Diệp Xuân Anh nghe thế, một tay khoác lên cánh tay Hàn Ngọc Lương, cắn môi do dự một lát, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu, nhỏ giọng nói.

- Hàn đại ca, tôi không ủy thác bọn họ nữa, tôi cũng không cần bọn họ bảo vệ, chúng ta trở về đi.

- Cổ chân tôi... Hình như lại sưng hơn lúc nãy rồi.

Hàn Ngọc Lương lắc đầu, giọng ôn nhu nói.

- Xuân Anh, địch trong tối ta ngoài sáng, đối phương đã dùng thủ đoạn đáng sợ như vậy, ta nhất định phải an trí thỏa đáng cho cô mới có thể yên tâm đi ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, tiêu diệt đám ác nhân này.

- Lần này chúng ta tránh khỏi, lần sau thì sao? Ta trúng đạn tự nhiên không có gì để nói, thân thể ta rắn chắc, chỉ cần không có bị đánh chết, dưỡng thương một đoạn thời gian sẽ khỏi hắn. Nhưng nếu cô có cái gì không hay xảy ra, đối với ta mà nói, thật sự rất thống khổ a.

Trên mặt Diệp Xuân Anh một trận nóng, chút tính toán nhỏ trong lòng đã không thể không biết xấu hổ nói tiếp, đành phải cúi đầu không lên tiếng.

Thẩm U mang ý cười lắc lắc đầu, tựa hồ muốn nói, cô gái trẻ tuổi dễ bị lừa gạt như vậy, tiếp đó liền hỏi.

- Bác sĩ Hàn, lúc trước Trương Tam thiếu biến xấu hổ thành tức giận, mượn từng từ đại ca hắn ba phần tử hắc đạo, thiết kế bắt cóc bác sĩ Diệp.

- Việc này đúng vậy chứ?

Hàn Ngọc Lương gật gật đầu.

- Nhưng ba người kia đều chết rồi.

- Xe hư người chết.

Thẩm U thản nhiên nói.

- Không phải ba tiểu lưu manh bình thường, đó là ba bảo tiêu trải qua quá huấn luyện, mang thương.

- Anh như thế nào bằng sức một mình làm được?

Hàn Ngọc Lương cười nói.

- Tai mắt của cô tuyến không phải rất nhiều à, chẳng lẽ không thấy được sao?

- Nhìn thấy chứ, nhưng quá mức khó tin.

Thẩm U kéo kéo áo, hai trái bưởi tốt tươi trước ngực tụ tụ họp họp vào nhau một chút, chân thon dài của nàng cũng theo đó mà biến đổi vị trí, lần lượt thay đổi, hai đùi cân xứng thon dài bị quần tất màu đen bó chặt càng lộ ra vẻ phong tình, khơi gợi lên dục vọng của nam nhân.

Nàng nhìn Hàn Ngọc Lương đang để tầm mắt theo bản năng truy hướng dưới váy mình, mỉm cười, nói.

- Cơ sở ngầm thế nhưng nói với tôi, có người đàn ông phiêu phiêu theo trên tường bay qua lộ khẩu, từ trên trời giáng xuống y như phim võ thuật, một quyền đấm hư đầu xe.

- Bác sĩ Diệp, anh nói xem, quản lý cơ sở ngầm này của chúng tôi có phải nên đi khoa tâm thần bệnh viện lớn xem bệnh hay không?

Diệp Xuân Anh không dám tin tưởng nhìn Hàn Ngọc Lương, nàng từng có đủ loại suy đoán đối với chuyện đã xảy ra một đêm kia, nhưng vạn vạn không ngờ, Hàn Ngọc Lương thế nhưng có thể bằng một tay không đánh ra hiệu quả đáng sợ giống như cự thạch nện xuống.

Hàn Ngọc Lương biết, ở thời đại này, hắn giống như một gốc cây lục bình không có rễ. Kiếp sống giang hồ lãng tử hắn từng trải quả thật không tốt đến đâu, khi hắn bị vây công, muốn tìm một vị bằng hữu có thể xuất thủ cứu giúp đều nghĩ không ra một người.

Lúc này bị thế lực như Tuyết Lang để mắt tới, hắn cần trốn xa rời khỏi đây, nhưng điều cần ở đây là cho thấy lập trường.

Diệp Xuân Anh lựa chọn nơi này, vậy hắn cũng muốn đánh bạc một lần.

Hàn Ngọc Lương tâm ý đã định, vuốt cằm một chút, nói.

- Ta từng học qua một chút công phu thần bí, không quá yếu đuối so với các ngươi.

- Hơn nữa xe kia cũng không quá rắn chắc, chính là cô gái nhỏ gầy như Xuân Anh từ đầu tường nhảy xuống, một cái mông ngồi mạnh xuống cũng có thể tạo ra một cái hố to, ta chỉ biết dùng chút xảo kình thôi.

Diệp Xuân Anh biết bản sự Hàn Ngọc Lương cũng không phải nói ra là có thể hình dung, chỉ cần nhớ đến việc tốc độ chạy theo xe máy một đường trở về phòng khám, có thể làm cho vận động viên đứng đầu thế vận hội sợ hãi mà tè ra quần.

Nhưng dù nàng biết rõ mọi chuyện vẫn ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, hạ quyết tâm không thèm nhắc lại, cũng chỉ chuyên tâm lắng nghe.

- Tôi đã nói, ánh mắt của chúng tôi cũng sẽ không nói dối báo cáo cho chúng tôi.

Thẩm U trầm ngâm một lát, lại nói.

- Tôi còn có tin tức nội bộ, vào đêm chiếc xe kia bị anh giải quyết, mười tên thủ hạ của Trương Tam thiếu chuẩn bị hành động ôm thành một đoàn mà chết đứng cùng nhau.

- Bác sĩ Hàn, là tác phẩm của anh sao?

- Là ta giết.

Hàn Ngọc Lương đơn giản nhận việc, bản sự cao cường, cũng tự nâng giá trị con người hắn lên, sao lại không làm.

- Bọn họ buổi tối tụ bên cạnh phòng khám, chuẩn bị giết ta sau đó sẽ bắt Xuân Anh đi, ta căm tức bọn họ không ngừng tới tìm xui xẻo, đơn giản ra tay, tất cả đều giết. Chính là ngày hôm sau tỉnh ngủ thì tất cả thi thể đều không thấy, ta quả thật có chút buồn bực.

- Nhất định là Trương gia vì để tránh cho phiền toái, lặng lẽ xử lý hết.

Thẩm U cho ra đáp án, cầm lấy PDA, nhấn vài cái phía trên, nói.

- Bác sĩ Hàn, tôi cần phải biết bản lĩnh của anh rốt cuộc tới trình độ nào, vô thanh vô tức liền giết chết mười người, chỉ sợ không phải luyện qua một chút công phu là sẽ làm được chứ?

- Anh có thể biểu hiện một chút, như thế sẽ gia tăng giá trị của anh ngươi đối với chúng tôi. Được không?

Hàn Ngọc Lương suy nghĩ, vươn tay đặt ở trên bàn trà trước mặt, cong chỉ lên, nhẹ nhàng đánh xuống mặt bàn.

Diệp Xuân Anh không hiểu ra sao, nhìn tay hắn chỉ phập phồng cao thấp, càng ngày càng khó hiểu.

Khả xao xao.

Ánh mắt của nàng liền trừng đến căng tròn, miệng nhỏ đỏ au cũng mở to, càng ngày càng không khép lại được.

Hàn Ngọc Lương chỉ nhẹ nhàng gõ đánh lên bàn, thế mà trên bàn trà được làm từ gỗ cao cấp hiện ra bộ dáng một đầu ngón tay.

Nghe được phốc một tiếng, một miếng cột gỗ nhỏ rơi xuống mặt đất, Hàn Ngọc Lương mới giơ tay lên, chà chà tay để vụn gỗ rơi lên mặt bàn, thản nhiên nói.

- Đầu mười người kia chẳng lẽ còn có thể cứng rắn hơn bàn gỗ này?

Trên mặt Thẩm U mang theo vẻ ngạc nhiên, đầu ngón tay nhanh chóng chạm vài cái phía trên PDA, nói.

- Bác sĩ Hàn, công phu tay này của anh thật đúng là kinh diễm.

- Tôi mạo muội hỏi một câu, anh có hứng thú gia nhập với chúng tôi, trở thành một thành viên của Tuyết Lang không?