Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Làn da chỗ sưng lên cảm thấy mát lạnh, thoáng chốc thoải mái hơn rất nhiều, còn ngâm ở trong nước ấm, nhiệt độ vừa đúng, bàn chân ấm áp, cảm giác đau tiêu mất hơn phân nửa.
Tuy nói nhìn xem không biết bao nhiêu lần, đây vẫn là lần đầu Diệp Xuân Anh tự mình thể nghiệm thủ pháp của Hàn Ngọc Lương, thấy hai tay hắn không nhúc nhích, thế mà có từng sợi tơ mát lạnh lẻn vào trong chân, cảm thấy cực kỳ thần kỳ, không biết không cảm giác nghẹn họng nhìn trân trối, không còn nghĩ đến khi trước mình vẫn còn cảm thấy xấu hổ.
Đợi chân khí xâm nhập vào da, dần dần đánh tan máu bầm tích tụ quanh vết thương, biết mắt cá chân Diệp Xuân Anh chỉ cần ngâm nước ấm một lát thì sẽ trở nên bình thường, Hàn Ngọc Lương mỉm cười, tay thoáng hướng lên trên, vuốt ve bàn chân tinh tế thon dài của nàng, tay kia thì chậm rãi trượt đến ngón chân, mấy ngón tay khẽ nắm, ôn nhu vuốt ve.
Mũi chân hơi tê, Diệp Xuân Anh nhịn không được nhẹ giọng hừ một tiếng, tư vị kia có chút sung sướng, ngay cả bàn chân còn nóng thêm vài phần, nàng không thể nào mở miệng, đành phải tiếp tục nhìn.
Chà bóp từng ngón chân trắng nõn xát, bàn tay Hàn Ngọc Lương theo mu bàn chân chậm rãi phủ sờ lên.
Lần này, cảm giác tê tê lúc trước đột nhiên biến thành ngứa ngứa, không giống với cái loại gãi gan bàn chân, mà càng giống như nhiệt khí nhẹ nhàng thổi bên tai.
Nàng theo không biết chân của mình còn có thể sinh ra tư vị như vậy, có chút hoảng hốt, năm ngón chân căn nhịn nhịn không được thả sâu vào thao nước ấm.
Hàn Ngọc Lương mơn trớn mu bàn chân một hồi, khẽ nắm mu bàn chân lung linh mềm nhẹ của nàng, mở miệng.
- Xuân Anh, ta thấy thật nhiều cô nương trên phố, ngón chân như y móng ngón, đều tô màu, sao không thấy cô làm thế?
Diệp Xuân Anh tỉnh tỉnh thần, tâm hoảng ý nói bậy.
- Tôi... Tôi không thích trang điểm, phiền toái, còn dễ dàng gây ra thêm phiền toái.
- Chân cô dễ nhìn như vậy, thoáng tân trang một chút, thật đẹp a.
- Cứ bỏ không, không quan tâm nó thì xem như có lỗi vơi tạo hóa a.
Hàn Ngọc Lương thi triển Động Huyền thực âm, ôn nhu cười nói.
- Có ta ở đây, lại có Tuyết Lang bảo hộ, chọc đến phiền toái gì, không cần phải sợ.
Diệp Xuân Anh nghĩ đến chuyện này, cái mũi nhất thời ê ê, hơi u oán nói.
- Tôi đây nếu... Nếu có thói quen trang điểm, sau này chờ khi anh biến mất, tôi nên làm cái gì bây giờ? Anh không ở đây, Tuyết Lang cũng sẽ không bảo hộ tôi, người ta sẽ... muốn một cái giá rất cao, cũng không phải tổ chức từ thiện.
- Ta giúp cô kiếm chút tiền, đến lúc đó cô dọn đi, đến chỗ ở an toàn chút mà đặt chân, không tốt sao?
Diệp Xuân Anh cúi đầu nhìn chân trần bị song chưởng hắn thưởng thức, trong lòng lại có chút ghen tị đôi chân, thế mà bị ý niệm này dọa sợ, mau chóng nói.
- Tôi phải báo ơn cho cấp trên, năm năm chính là năm năm, không làm đủ ở nơi này, tôi sẽ không đi.
Dùng khẩu khí có chút ảo não nói với hắn, nàng yếu ớt thở dài, mềm giọng nói.
- Hàn đại ca, tôi không trách ngươi, nếu anh rời đi, tôi cũng sẽ không oán anh. Tôi bất quá chỉ cho anh một chỗ ở, làm một ít thức ăn đơn giản, anh lại cứu tôi ba bốn lần, tính thế nào, cũng là tôi nợ anh nhiều lắm. Nhưng... Đối với anh... Tôi sẽ không thả lòng quá nhiều, bởi vì tôi biết, nếu anh bắt tôi tới tay... Sẽ rời đi a.
Nàng càng nói càng lộ ra một cỗ chua xót.
- Tôi không biết làm như thế nào mới có thể lưu anh lại, không bằng... Dứt khoát cứ như vậy với anh, đợi khi nào anh phiền, không nghĩ phí công phu trên thân tôi, anh là một phong lưu đại hiệp, sẽ không giống Trương Tam thiếu từ xấu hổ biến thành tức giận mà khi dễ ta, đúng không?
Hàn Ngọc Lương ngẩng đầu nhìn nàng, âm thầm suy nghĩ, cô nương này có chút ý tứ, nói lời chừ tối lên giường mà có thể nghĩ đến loại biện pháp này, vừa thông minh vừa đúng ý mà không nhắc tới nửa điểm.
- Cô không sợ nói như vậy sẽ chặt đứt tính phong lưu của ta để ta đảo mắt rời đi à? Cô nhìn Hứa tỷ xem, rất nguyện ý để tôi qua ở đó.
Diệp Xuân Anh cúi đầu không nói, một lát sau, mới nhẹ giọng lên tiếng.
- Anh bởi vậy mà đi cũng sẽ không chặt đứt được ý nghĩ muốn… của tôi, mà loại ý nghĩ này bị anh chặt đứt cũng rất tốt.
Hàn Ngọc Lương chau mày rậm, hỏi.
- Ý gì?
Diệp Xuân Anh mấp máy môi, có chút quật cường dùng tay chải tóc.
- Tôi sẽ không nói, nói cũng không có ý nghĩa.
Hàn Ngọc Lương âm thầm suy nghĩ một phen, thầm nghĩ cô nương trẻ tuổi này có tính cách còn bảo thủ hơn so với đại tiểu thư khuê các ở thời đại của hắn thêm vài phần, dưới tình huống rõ ràng động tâm với hắn, nếu mà tiếp tục nói đến chỉ sợ hơn phân nửa sẽ thành chuyện linh tinh.
Vậy hắn tự nhiên chỉ có thể giả ngu, ôn nhu nói.
- Vậy cũng rất tốt, cô không muốn nói, vậy thì không nói.
Tiếp đó chỉ tập trung mát xa bàn chân cho nàng.
Thật ra, trước giờ hắn cũng không có kiên nhẫn như hiện tạ, cũng không phải hoàn toàn không dùng thủ đoạn, nói cho cùng hắn bất quá chỉ là một hái hoa tặc, mặc dù không thích miễn cưỡng nữ tử, muốn làm cô nương ỡm ờ theo hắn cũng không thiếu biện pháp.
Nhưng địch nhân bức bách hắn vào trong tuyệt cảnh đành phải thi triển thập trọng Huyền Thiên Bí Quyết đi tới thời đại xa lạ này đã đủ làm hắn trở nên cẩn thận, kiên nhẫn vẫn hơn.
Huống chi Diệp Xuân Anh thật là loại cô nương cực hợp khẩu vị của hắn, hắn rất vui khi tốn thêm chút công phu để chinh phục nàng.
Thừa này cơ hội thưởng thức vỗ về chơi đùa bàn chân khéo léo một lần, Hàn Ngọc Lương đặt nó vào thau nước đã lạnh, ý định huyễn kỹ, vận khởi liệt hỏa chưởng lực, đảo mắt đã để nước ấm trở lại, sau đó đứng dậy lấy khăn xoa tay, cười nói.
- Còn lại chân kia, cô tự mình rửa đi, miễn cho cô hiểu lầm tôi muốn chiếm tiện nghi của cô.
Diệp Xuân Anh gật gật đầu, khom lưng cởi bỏ một chiếc giày xăng ̣đan khác, đặt chân còn lại chậm rãi vào trong nước, nhìn Hàn Ngọc Lương mở cửa phòng ra, đột nhiên nhẹ giọng hỏi nói.
- Hàn đại ca, anh... Như thế nào mới nguyện ý...
Nghe nàng chần chờ nửa ngày không nói hết đoạn sau, Hàn Ngọc Lương quay đầu cười nói.
- Nguyện ý cái gì?
Thần sắc trên mặt nàng thay đổi mấy lần, sau cùng nhẹ nhàng a một tiếng, lắc đầu nói.
- Chưa, không có gì.
- Anh nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi xem bệnh cho Hứa tỷ.
- Ân, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.
- Ngủ ngon.
Hàn Ngọc Lương cũng không cần ngủ, mỗi ngày chừa lại một canh giờ vận công dưỡng sinh thì tinh lực dồi dào, ý nghĩ thanh tỉnh, cho nên khi trở về phòng ngủ, hắn bắt đầu mở máy vi tính ra, trắng đêm học hỏi đủ loại tri thức của thế giới này.
Tin tức thời đại này nhiều lắm, cố vấn quá phức tạp, lấy tuyệt đỉnh thiên tư của hắn vẫn chỉ có thể tuyển chọn tìm đọc, ghi nhớ, chậm rãi tiêu hóa, hấp thu.