Đô Thị Thâu Hương Tặc (Dịch)

Chương 48. Tặc Không Vì Trộm Đồ (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Không đến 2 phút, Hứa Kiều đã điện lại.

- Này, Hàn ca, anh cuối cùng cũng có điện thoại di động?

- Ân, Xuân Anh mua cho.

Hàn Ngọc Lương liếc nhìn Diệp Xuân Anh, mỉm cười nói.

- Cô cũng nên cám ơn nàng.

Hứa Kiều hừ một tiếng.

- Tôi cũng không phải không mua cho anh, là anh không quan tâm tôi, còn bắt tôi cảm ơn người ta.

- Đúng rồi, ngày mai anh có rảnh tới tìm tôi một chuyến đi?

- Như thế nào, chỗ cô liên lạc với bệnh nhân rồi?

- Hàn ca…

Tiếng của cô nàng nhất thời mềm mại ngọt ngào bảy tám phần.

- Anh không phải đã quên rồi chứ, tôi cũng là bệnh nhân nha, tôi tối hôm qua lại bị tê chân, bẹn đùi đều tê rần.

- Anh không trị liệu cho tôi, tôi tái phát làm sao bây giờ?

Hàn Ngọc Lương nghe vậy thầm tính toán, Tuyết Lang đã đáp ứng từ hôm nay bắt đầu cho Diệp Xuân Anh vào phạm vi bảo vệ, Thẩm U đã bắt đầu điều tra gia hỏa muốn giết hắn, hắn không cần phải cả ngày cuốn lấy Diệp Xuân Anh phòng ngừa vạn nhất.

Thích hợp tranh thủ một chút để ra ngoài khám bệnh cũng không phải chuyện xấu.

Bây giờ Diệp Xuân Anh đã có số điện thoại của hắn, phòng khám bệnh xoa bóp của Hứa Kiều cách phòng khám của Diệp Xuân Anh cũng không quá xa, ban ngày ban mặt, Tuyết Lang còn không che chở được cho Diệp Xuân Anh chu toàn, tổ chức này không khỏi hữu danh vô thực.

- Được, sau giữa trưa ngày mai thường không có nhiều bệnh nhân ở chỗ ta sẽ đi qua đó, mà chỗ lần trước đuổi theo xe bắt cóc Xuân Anh gặp phải cô đúng không?

- Đúng đúng đúng.

Hứa Kiều đáp nhanh.

- Tôi chờ anh tới, không gặp không về.

- OK.

Đáp lời xong, Hàn Ngọc Lương cúi đầu lục lọi một chút, tắt di động, thầm nghĩ cái hộp nhỏ thiên lý truyền âm này quả nhiên thuận tiện đến cực điểm.

Hoặc là nói, điều này làm cho hắn hoa cả mắt mà ứng phó không nổi với thời đại mới, các loại chuyện đều được làm thuận tiện đến cực điểm. Thuận tiện đến nổi hắn lại có chút sợ hãi.

Trong lòng Diệp Xuân Anh không thoải mái, nhưng lại không biết nói cái gì, sau đó bầu không khí trên xe cũng một đường yên lặng.

Đến phòng khám, để xe dừng ở ngoài cửa, Hàn Ngọc Lương trước một bước xuống xe, vòng qua đỡ lấy nàng, nàng cảm nhận lực lượng khuỷu tay của hắn, ngửi hương vị trên người hắn, hoảng hốt, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng lại nói không ra là chua là ngọt.

Tài xế kia cũng đi theo xuống xe, theo đó lấy ra vài thẻ kim loại nhỏ, mở keo dán, nhảy lên trên hai bên cửa lớn, sau đó chạy qua cửa chính, loay hoay một hồi.

Bốn thẻ kim loại nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, có màu lam nhạt, trên đó vẽ một đóa bông tuyết màu trắng hơi mờ.

Hàn Ngọc Lương thầm suy nghĩ, này hơn phân nửa là cùng loại với lệnh bài mà giang hồ thế lực trước kia thường dùng, là một loại thủ đoạn Tuyết Lang đánh dấu chủ quyền.

Vẫy tay tiễn tài xế rời đi, Diệp Xuân Anh lấy ra chìa khóa cấm vào ổ khóa, đang muốn mở, tay lại bị Hàn Ngọc Lương bắt lại.

Trong lòng nàng hoảng hốt, đầu gối một trận nhũn ra, vội vàng run giọng nói.

- Hàn đại ca, anh... Abg làm gì?

Hàn Ngọc Lương lôi nàng ra sau, khom lưng nhíu mày nói.

- Không đúng, nơi này trước khi ra cửa ta đã quấn một sợi tóc của cô, bây giờ lại mất. Có người đi vào.

Nói xong, hắn quán tay ngang thành chưởng, dán lên khe cửa phóng công lực ra ngoài trượt lên xuống một lần, xác nhận không có cơ quan thiết trí ở trong mới dùng chìa khóa mở cửa đi vào.

Quả nhiên có người đến qua, chỗ ở phía sau cánh của của hai người bọn họ cũng không tính quá lớn đã bị lật tung tựa như bão táp đi qua...

- Không mất cái gì đáng tiền, chỉ không thấy vài bộ quần áo cũ của anh....

Bận rộn hơn một giờ, sau khi bước đầu thu thập xong đồ ngổn ngang, Diệp Xuân Anh ngồi trên giường lò xo, vẻ mặt nghi hoặc cùng mệt mỏi.

- Mua cho anh quần áo mới giày mới thật ra như vậy cũng không thiếu.

Hàn Ngọc Lương kéo ra ngăn kéo nhìn nhìn, trong lòng đại khái có phán đoán, chậm rãi nói.

- Đôi đũa ta hay thường dùng cũng bị mang đi rồi, nhìn ra được là có người đang tra thân phận của ta.

- Không biết có phải Thẩm U?

Diệp Xuân Anh cả kinh, lộ ra biểu tình không cẩn thận lên thuyền giặc, run giọng nói.

- Trong khi hai người đàm phán, cô ta cố ý rót hai chén trà, anh vẫn còn uống lên, kia... Nói không chừng là muốn nghiệm DNA của anh .

- A… quên mất.

Diệp Xuân Anh vỗ mình ót một cái, đành phải trước giảng giải một chút một vài tri thức về DNA, nàng cũng chưa hiểu rõ hết, nói sâu không được, nếu muốn thì hắn có thể lên mạng tra.

Dù sao căn cứ lịch sử lướt web gần đây, người này một đêm đều ngủ không đến hai giờ, cơ hồ là cả đêm nhìn các loại đồ ngổn ngang, trong này đại khái một nửa dùng đến tìm tòi các loại thường thức, vì đánh chữ không quá thuần thục, nên thường sẽ xem tất cả thông tin có liên quan đến một chủ đề nào đó.

Về phần một nửa còn lại đều xem trang web tình dục.

Tri thức máy tính của Diệp Xuân Anh không được tốt lắm, nhưng theo phần mềm diệt virus báo cáo, nếu nàng không biết Hàn Ngọc Lương là tay mới, nhất định sẽ cho rằng người này đanh ác ý dùng máy tính nàng nuôi cổ trùng.

Nhân tiện nhắc tới mới nhớ, hắn đã đọc hơn trăm bản tiểu thuyết võ hiệp kim cổ tinh tuyển của tứ đại tác gia kiếm hiệp nổi tiếng nhất bấy giờ.

Diệp Xuân Anh luôn luôn có cảm giác đang có một người máy đang đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng a.

Hàn Ngọc Lương lo lắng một lát, lắc lắc đầu.

- Trầm cô nương kia không giống như người sẽ thủ đoạn bất nhập lưu như vậy, cô nói thu thập DNA có lẽ là thực, bộ dáng trong nhà chúng ta hiện tại, chỉ sợ là đạ tạo nhớ thương.

Nghe hắn nói ba chữ “nhà chúng ta” , trên mặt Diệp Xuân Anh lại đỏ lên, vội vàng thần mắng mình một câu suy nghĩ lung tung, nhỏ giọng hỏi.

- Hàn đại ca, vậy chúng ta hiện tại nên làm gì mới tốt?

- Ân...

Hàn Ngọc Lương trầm ngâm một lát, đứng dậy đi ra ngoài, chỉ chốc lát, đem vào một chậu nước ấm, cười nói.

- Lúc này nên giảm sưng cho chân của cô, đến đây.

Thấy hắn để chậu xuống đất rồi ngồi xổm xuống, Diệp Xuân Anh sợ hãi, vội vàng đỏ mặt xua tay.

- Không nên, không được, người tôi, làm sao để cho anh sờ chạm.

Hàn Ngọc Lương chỉ mắt cá chân đang sưng của nàng, mỉm cười nói.

- Xuân Anh, ta biết cô cảm thấy thân cận như vậy có chút mạo phạm, bất quá đây là trị thương cho cô, cô cũng học y, làm gì rụt rè quá?

Diệp Xuân Anh lắc đầu liên tục, nói.

- Tôi không phải có ý đó, đi cả một ngày, chân này... Nếu không anh đợi tôi trước tắm rửa cho tốt rồi sẽ gọi anh hỗ trợ xoa bóp, được không?

- Mượn nhiệt khí bốc hơi làm ít công to, đạo lý cường gân hoạt huyết thì tôi vẫn biết đó?

Ngữ điệu Hàn Ngọc Lương mặc dù mêm mại, khí thế lại không cho từ chối, nói xong đã cởi giày xăng ̣đan của nàng ra, đôi tay trực tiếp nâng chân trần tinh xảo trơn mềm tuyết trắng của nàng, khẽ động, ôn nhu hỏi.

- Đau lắm không?

Diệp Xuân Anh xấu hổ đến đầu óc đều có chút không rõ ràng, cảm giác cũng không quá đau, lắc đầu.

Hàn Ngọc Lương thảnh thơi tĩnh ý, không chạm vào chân khác không bị thương của nàng, khéo léo đặt chân trần trong tay chậm rãi bỏ vào trong nước, hai tay một trước một sau chậm rãi rót hàn băng chân khí vào chỗ bị sưng.