Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhậm Kiệt đứng như trời trồng, vẻ mặt hết sức mê mang nhưng ngay sau đó lại dần trở nên quỷ dị.

Ực khửa khửa~

Biến thái ~ onl!

Ác ma nguyên tội phát huy tác dụng, Nhậm Kiệt lại không khống chế nổi tâm trạng đang rối loạn của mình ~

Đánh chết cậu cũng không ngờ cây ác ma còn có công dụng chuyển đổi linh khí thành ma khí!!! Chẳng qua điều kiện tiên quyết lại là tiêu hao sương mù cảm xúc.

Giờ Nhậm Kiệt cứ nhìn thấy người qua đường là muốn xông lên đánh cướp, thấy em gái là lại muốn chạy qua tốc váy người ta.

Lúc này có một nữ sinh mặc váy ngắn, ôm cặp đi đến, từ xa đã liếc nhìn Nhậm Kiệt.

Cô ta bỗng cúi đầu bước nhanh hơn, sau đó sơ ý tông vào người Nhậm Kiệt, bước chân loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Cô ta bối rối, vội vàng xin lỗi: “Xin... xin lỗi, thật sự xin lỗi ạ. Tôi vội quá nên không để ý. Anh có bị đụng đau không? Tôi... Tôi...”

Nói một hồi, mặt mũi nữ sinh đỏ ửng. Cô ta có vẻ sợ hãi nhìn Nhậm Kiệt rồi đưa tay về phía cậu, ra hiệu cho đối phương kéo mình lên.

Thế nhưng Nhậm Kiệt lại không đưa tay đỡ, ngược lại trán còn nổi đầy gân xanh.

“Cô mù hả? Hai mắt mọc trên mặt để làm cảnh với trừng to dọa người thôi đúng không? Không dùng thì quẳng mẹ nó đi, xin lỗi mà có ích thì cần méo gì cảnh sát nữa!”

“Nói! Học trường nào? Tên là gì? Số đo ba vòng bao nhiêu, quần sì màu gì?”

Nữ sinh: (?д?)???

Hỏi cái quái quỷ gì thế hả? Anh mới là người nên bị cảnh sát bắt á!

Theo lý bình thường, làm gì có chàng trai trẻ nào đụng phải cô gái vừa xinh tươi mơn mởn vừa cởi mở như này mà có thể cầm lòng được hả?

Sao tự nhiên tên này thì lại thành mắng cô ta té tát một trận chứ?

Nữ sinh xấu hổ rụt tay lại, nhanh chóng bò dậy.

“Xin... xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn, phải làm sao thì anh... anh mới tha thứ cho tôi?”

Cô ta nói xong còn vô cùng đáng thương nhìn về phía Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, được rồi. Có phải chuyện gì to tát đâu! Cô vén váy lên cho tôi nhìn, xem như bồi thường là có thể đi được rồi.”

Nữ sinh đầu tiên là hơi ngơ ngác, sau đó thoáng cái mặt mũi đã đỏ bừng một cách bất thường. Đáy mắt tràn ngập hưng phấn nhưng đã bị cô ta lập tức che giấu, ngượng ngùng nói:

“Hả? Anh... Anh muốn xem thật à? Nhưng chỗ này... chỗ này đông người quá! Hay... hay là anh đi với tôi đến chỗ nào vắng vẻ tí nhé?”

Nhậm Kiệt nuốt một ngụm nước bọt. Mấy em gái thời nay đều cởi mở như này à? Cho xem thật luôn hả?

Không được không được! Nếu đi theo thật, với trạng thái hiện giờ của mình… có khi lại làm ra loại chuyện điên cuồng bệnh hoạn gì đấy thì chết!

“Không đi, sợ cô móc thận lắm. Không cho xem thì thôi, cô bồi thường tôi chút tiền nhá?”

Nữ sinh thầm rủa xả trong lòng. Mình chỉ đụng nhẹ hều mà lại dám đòi tiền bồi thường? Con hàng này hành nghề ăn vạ à?

Mi cứ chờ đó cho bà, nếu không phải chỗ này đông người...

Nữ sinh vội vàng lục lọi cặp sách, lấy ra 5 tệ và một cây kẹo mút.

“Cái này... Cái này được không?”

Nhậm Kiệt chộp lấy rồi cất vào túi rồi quay đầu rời đi. Nữ sinh nhìn theo bóng lưng cậu chàng, gân xanh nổi đầy trên trán. Sau đó cô ta cầm cặp sách, đi lẫn vào dòng người.

Trong đám đông có một người đàn ông đẹp trai mặc vest, xách cặp táp thong thả đi tới, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn mấy cô gái trẻ ~

“Đội trưởng Dạ ~ thằng nhóc lúc nãy gan nhỉ? Chỉ bị đụng có tí tẹo mà dám bắt chẹt người ta hẳn 5 tệ? Chậc chậc chậc ~”

“Nếu cậu ta biết thân phận thật của em gái kia, chắc sẽ sợ đến té đái luôn...”

Trong quán cà phê ở góc đường, có một cô gái trông như sếp sòng chốn công sở đang cầm tách cafe nóng hổi. Cô nàng mặc áo sơ mi cùng váy bó ôm mông, chân đi tất đen giày cao gót, còn đeo thêm một cặp kính râm màu trà…đang dùng khóe mắt liếc nữ sinh kia.

Cô có mái tóc đen bóng suôn mượt, dài đến thắt lưng. Body nóng bỏng, tâm hồn to bự, khuôn mặt cũng rất tinh xảo, chỉ ngồi yên một chỗ đã hấp dẫn không ít ánh mắt của những người xung quanh.

“Tiểu Diệp, tập trung vào, đừng để mất dấu. Khó khăn lắm mới tóm được một lần, đừng để cô ta chuồn khỏi phạm vi cảm nhận của chị.

Mọi hành động của Trần Họa đều có mục đích, sẽ không vô duyên vô cớ va vào người khác, có lẽ thiếu niên kia chính là mục tiêu lần này của cô ta.

Vân Tiêu, lão Ngô, hai người đi theo thiếu niên kia, lo trước khỏi họa.”

Đứng lẫn trong đám đông, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa trông tràn đầy sức sống như học sinh cấp 3 lập tức gật đầu.

“Rõ ạ, chị Dạ Nguyệt~” Nói rồi cô lặng lẽ đi theo hướng Nhậm Kiệt đã đi.

Một huấn luyện viên thể hình mặc áo may ô, dáng người cao to vạm vỡ, để tóc húi cua đang phát tờ rơi trên đường cũng cũng lặng lẽ đi cùng Vân Tiêu.

Đúng lúc này, trong bộ đàm vang lên giọng nói lo lắng của Diệp Hoài: “Đội trưởng Dạ, mất dấu rồi ạ!”