Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 31. Sóng ngầm cuồn cuộn ~ (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dạ Nguyệt nghiến răng. Dưới cặp kính râm màu trà, đôi mắt đỏ như hồng ngọc của cô sáng lên: “Chậc ~ tìm đi! Cô ta chưa đi xa được đâu.”

Trong một con hẻm nhỏ, nữ sinh lúc nãy mới va phải Nhậm Kiệt bước đến, tùy tiện ném cặp sách vào thùng rác.

Da dẻ và quần áo trên người cô ta bắt đầu tan chảy, chỉ chớp mắt đã biến thành một người công nhân gầy gò, đen nhẻm.

Chiều cao và quần áo cũng thay đổi theo.

“Ha~ Mũi chó của đám Sở Trấn Ma cũng thính thật đấy. Nhưng muốn bắt được tôi à? 100 năm nữa thì may ra! Tưởng danh hiệu Thiên Huyễn Ma Nữ của Trần Họa này đặt để chơi chắc?”

Một con chồn nhỏ toàn thân trắng như tuyết bò ra khỏi vòng tay Trần Họa, không ngừng chít chít meo meo.

Sắc mặt Trần Họa kích động lạ thường, lần này nhặt được bảo vật rồi.

Cô ta lập tức liên hệ online.

Đao ca: “Xử lý mọi chuyện thế nào rồi? Có chắc luồng khí tức kia là của ma khế giả mới thức tỉnh không? Đã tiếp xúc với người này chưa? Có thể lôi kéo thành đồng bọn, trở thành quân cờ cho tổ chức Ma Trảo chúng ta sử dụng không?”

Trần Họa cười ha hả: “Khí tức của tiểu ma tể (ác ma non, mới sinh ra hoặc mới thức tỉnh) kia nồng đậm đến mức chồn trộm bảo (con chồn chuyên phát hiện, ăn trộm bảo vật) nhắm mắt cũng đánh hơi được. Tiếp xúc thì có đấy, chỉ là…”

Nghĩ đến đây, Trần Họa lập tức nổi nóng.

“Chỉ là cái gì?”

Trần Họa như ăn phải thuốc kích thích, xả một lèo: “Chuyện này không quan trọng. Anh còn nhớ lúc trước tổ chức Tarot từng phát ra một nhiệm vụ tuyệt mật không? Cái nhiệm vụ sàng lọc tất cả ma khế giả mới thức tỉnh, tìm ra người khiến chồn trộm bảo có phản ứng ấy?”

Đao ca cạn lời: “Không phải là nhiệm vụ kia đã treo gần 10 năm rồi à? Người của các tổ chức đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Xưa đám người bên Poker với Thằng Hề còn bị Tarot xử phạt vì báo tin sai nữa.”

Trần Họa vội la lên: “Không giống! Lần này khác! Chồn trộm bảo đã có phản ứng thật mà, chắc chắn là thằng nhãi kia.”

Chồn trộm bảo là do Tarot phân phát cho các tổ chức. Chúng nó đã được huấn luyện thống nhất để tìm kiếm ma khế giả, mở rộng nhân lực.

Tuy cũng có lúc nhầm lẫn nhưng phản ứng mạnh thế này thì chắc chắn là không sai!

Đao ca trầm giọng: “Ý cô là thằng nhãi kia chính là người mà Tarot luôn muốn tìm?”

“Chuẩn!”

Lúc này Đao ca cũng không giữ nổi bình tĩnh:

“Khoan hãy báo lên trên, lỡ sai thì chúng ta sẽ tai họa ngập đầu. Cứ khống chế thằng nhãi kia rồi tính tiếp.

Cô cứ bám theo đi, không nắm chắc thì đừng hành động hấp tấp. Dạo này Sở Trấn Ma tra xét nghiêm ngặt quá, tôi sẽ nghĩ cách cắt đuôi. Cô cũng cẩn thận một tí, nếu đúng thật thì chúng ta phát tài là cái chắc.”

Hai người vội vàng trao đổi thêm vài câu rồi lập tức ngắt liên lạc. Trần Họa kìm nén tâm trạng kích động, sờ đầu chồn trộm bảo.

“Thằng nhóc thối, đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay bà.”

Mà lúc này Nhậm Kiệt đã nghẹn sắp phát điên. Nếu còn không nghĩ ra cách giải quyết, cậu sẽ nổi cơn biến thái thật mất thôi.

Nhậm Kiệt vừa đến ngã tư đã trông thấy một bà cụ chống gậy run lẩy bẩy, định đi qua đường.

Là thanh niên 5 tốt của tổ quốc, cậu chàng sao có thể để tình huống như này xảy ra ngay trước mắt mà lại vờ như không thấy được chứ?

Thế là cậu vội xông tới, đỡ bà cụ rồi dẫn đối phương sang bên kia đường.

Bà cụ trợn mắt, kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt!

“Ấy ấy ấy~ cháu trai ơi...”

Nhậm Kiệt tươi cười rạng rỡ: “Không có gì bà ơi, đây là việc cháu nên làm, không cần cảm ơn đâu ạ~”

Cậu nói rồi nhanh chóng dẫn bà cụ qua đường. Xong chuyện lại phủi áo ra đi, ánh sáng lẽ phải chiếu sáng cả người!

Bà cụ choáng váng đứng ở bên kia đường, nhìn bóng lưng Nhậm Kiệt đi xa dần, tức đến mức đập mạnh gậy chống.

Tôi mới từ bên này đi sang, mất tận 3 phút mới mò được qua đường. Đây là điểm xuất phát của tôi mà!!!

Thằng nhãi ranh, sao cậu lại đỡ tôi về?

Cái thằng oắt con khốn kiếp này!!!

Ngô Vân Thanh cùng Vân Tiêu đang lén lút theo dõi Nhậm Kiệt nên chứng kiến từ đầu đến cuối, khóe miệng giật giật...

Bên này, Nhậm Kiệt chưa đi được mấy bước thì lại trông thấy một ông bác kẹp ba cái chai nhựa, đứng cạnh thùng rác. Nước trong chai vẫn còn hơn nửa, ông bác vặn nắp, đổ hết ra ngoài…

Chuyện này mà nhịn được à? Thế là Nhậm Kiệt xông lên phía trước, giật lấy cái chai rỗng trong tay ông bác rồi túm luôn cả mấy cái chai người ta đang ôm trong ngực, nhét vào túi xách của mình.

“Không cần thì cho cháu đi, có thể bán lấy tiền đấy ạ. Cảm ơn bác nhé! Việc giữ gìn vệ sinh môi trường đô thị chính là trách nhiệm của những người như cháu đây~”

Cậu nói rồi thò tay vào thùng rác tái chế, điên cuồng móc hết các loại chai nhựa, lon nước…ra ngoài, sau đó nhét tất cả vào túi.

Ông bác ngẩn người: “Không phải! Cháu trai ơi! Bác...”

“Không có chi, không cần cảm ơn đâu ạ! Bác có cần cái túi này nữa không ạ? Không cần thì cho cháu đựng chai lọ luôn nhé!”