Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Có điều vừa quay đầu lại, Nhậm Kiệt bỗng trợn to mắt. Cậu nhìn thấy một quả bóng bay tuột khỏi tay bé gái, vướng trên cành cây.
Bé gái khóc lóc thảm thương dưới gốc cây, không cách nào với tới.
“Ông bác ơi! Cháu đi giúp cô bé trước đây, em ấy đang khóc dữ lắm, quốc gia cần cháu!”
Nhậm Kiệt móc thùng rác xong thì vội vàng phi thẳng đến chỗ gốc cây.
Ông bác hoảng hốt: “Thằng nhóc thối! Quay lại đây! Trả mấy cái chai lại cho ông, mày lăn lộn ở địa bàn nào hả? Tiên sư mày chứ!”
Ông đây tung hoành trong giới nhặt ve chai biết bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên bị người ta cướp mối làm ăn đấy!
Ngô Vân Thanh:...
Vân Tiêu:...
Người này... đến cả cái chai của ông bác mà cũng cướp hả?
Lúc này Nhậm Kiệt đã chạy đến dưới gốc cây. Trong ánh mắt mờ mịt đẫm lệ của cô bé, cậu thoăn thoắt trèo lên y như khỉ, lấy quả bóng xuống rồi nhét vào tay đối phương.
Nhậm Kiệt mỉm cười dịu dàng, xoa đầu cô bé.
Bé gái gật đầu lia lịa, vui vẻ cười nói: “Củm ơn anh trai ạ~” (ở đây bé bị ngọng, phát âm sai)
Ngô Vân Thanh và Vân Tiêu thấy vậy, trên mặt lộ rõ ý cười.
Lòng dạ cậu thanh niên này cũng ấm áp ra phết, đúng không?
Thế nhưng chỉ một giây sau, Nhậm Kiệt đã dùng mấy cái móng tay sắc nhọn của mình chọt thẳng vào quả bóng bay.
“BÙM!” Quả bóng bay lập tức nổ tung.
Bé gái trợn tròn mắt nhìn rồi òa lên nức nở, khóc còn ác hơn lúc trước.
Nụ cười trên mặt Ngô Vân Thanh, Vân Tiêu thoáng chốc cứng đờ!
Người này... không phải là bị điên nặng rồi đấy chứ?
Cố gắng lấy bóng bay xuống là để đâm thủng trước mặt con người ta hả?
Cậu ta là ma quỷ à?
Thấy bé gái khóc càng lúc càng lớn khiến những người xung quanh để ý, Nhậm Kiệt vội móc cây kẹo mút từ trong túi ra, nhét vào tay cô bé.
“Ngoan ~ đừng khóc nữa, chơi bóng bay không vui đâu, anh cho em kẹo này, ngọt lắm đấy ~”
Cô bé dụi mắt, ngơ ngác nhìn kẹo mút trong tay, hít mũi rột rột: “Anh trai ơi, cảm ơn cả nhà anh!”
Nhậm Kiệt giật giật khóe miệng. Hay thật! Con nít thời nay thịnh hành kiểu cảm ơn như này à?
Dỗ dành cô bé xong, Nhậm Kiệt vội chuồn êm. Nếu không đợi lát ba mẹ người ta đến, chắc sẽ bị đánh không trượt phát nào.
Vừa mới chuyển hướng, Nhậm Kiệt lại nhìn thấy một anh trai đứng lớ ngớ bên hồ.
Ông anh này vừa tập thể dục buổi sáng xong, đang đạp xe trên bờ hồ. Lúc này hai tay anh ta đang đặt trên ghi đông xe đạp, cơ thể nhoài về phía trước, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Nhậm Kiệt nhìn thấy mà ngứa ngáy, khó chịu vô cùng. Cậu chàng đi thẳng đến bên cạnh anh trai kia, đặt hai tay lên xe đạp, làm động tác giống hệt đối phương.
Anh trai liếc nhìn Nhậm Kiệt, cảm thấy hơi quái quái. Ở đây còn bao la đất trống, mắc gì tên này lại sáp lại gần mình?
Tuy không phạm pháp nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy quái quái, bệnh bệnh.
Thế nhưng ngay sau đó, lưng-eo Nhậm Kiệt kết hợp, hai chân đạp mạnh xuống đất, dồn sức đẩy về phía trước, xô luôn xe đạp xuống hồ.
Một tiếng “TÕM!” rõ to vang lên!
Anh trai loạng chà loạng choạng, suýt nữa cũng lộn cổ xuống theo.
Anh ta nhìn Nhậm Kiệt, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.
“Cậu làm cái quái gì thế?”
Nhậm Kiệt đứng dậy, phủi phủi tay:
“Anh trai, tôi nói chứ anh hơi phá của đấy nhé! Chiếc xe đạp tốt như này, anh nói bỏ là bỏ luôn thế à? Còn đẩy xuống hồ nữa chứ?
Với lại cơ thể anh nhìn suy nhược lắm, đúng là nên vận động nhiều một tí. Tôi thấy anh đứng đẩy cả nửa ngày vẫn không được nên mới chạy đến giúp một tay.”
Anh trai: !!!
Đẩy con mẹ cậu!
Mẹ nó, ai đang yên đang lành, tự nhiên lại đẩy xe đạp xuống hồ hả hả hả?
Ông đây vừa đạp xe xong, đang tập động tác giãn cơ có được không hả!
“Thằng nhãi ranh! Đừng hòng chạy! Đờ mờ cậu quay lại mau, nhảy xuống hồ vớt ngay cái xe lên cho ông!”
Nhậm Kiệt ù té chạy, đầu không ngoảnh lại: “Anh trai, khỏi cảm ơn. Phương châm sống của tôi chính là vui vẻ giúp người, không cầu báo đáp.”
Lúc này Ngô Vân Thanh và Vân Tiêu đã hoàn toàn chết lặng.
Cậu ta đúng là người tốt nhưng không hẳn là thế. Nếu không chạy nhanh, phỏng chừng chẳng sống nổi đến từng tuổi này đâu nhỉ?
Hai người cũng không biết tại sao “người tốt” này lại trở thành mục tiêu của Thiên Huyễn Ma Nữ.
Nhậm Kiệt biết rất rõ: nếu cứ tiếp tục thế này thì sẽ không thể thu thập đủ sương mù cảm xúc cung cấp cho ma linh cắn nuốt.
Nói cho cùng thì lấy đâu ra lắm việc tốt mà làm.
Từ đó suy ra, cậu chỉ có thể làm một vụ lớn.
Thế là trong ánh mắt dõi theo của Ngô Vân Thanh và Vân Tiêu, Nhậm Kiệt đi đến tiệm cầm đồ, cầm cố đồng hồ và dây chuyền vàng tiện tay lấy của gã nhà giàu.
Sau đó cậu đến cửa hàng thuốc thú y mua gì đó rồi chạy sang tiệm tạp hóa, vác một bao gạo ra ngoài. Tiếp nữa thì đến siêu thị, mua một cái ô rồi cất vào túi xách.
…
Đang là ngày nghỉ cuối tuần nên quảng trường Tự Do vô cùng đông đúc nhộn nhịp. Người bày quán bán hàng, người dạo phố tản bộ, người thả diều…còn có cả mấy đôi tình nhân trẻ đang hẹn hò, trẻ con đùa nghịch ở đài phun nước trung tâm.