Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 33. Cậu ta là người tốt nhưng lại không tốt hẳn! (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hai người Ngô Vân Thanh, Vân Tiêu giả làm tình nhân, ngồi cạnh đài phun nước ở trung tâm quảng trường, lén lút quan sát Nhậm Kiệt.

Mà Nhậm Kiệt thì một thân một mình ngồi trên gờ của đài phun nước, mở bao gạo, bốc một nắm rồi rải lên mặt đất.

Gạo vừa chạm đất đã có rất nhiều chim bồ câu đáp xuống mổ ăn, đếm sơ cũng phải hơn trăm con.

Các bạn nhỏ thấy thế thì cực kỳ vui vẻ.

Nhao nhao bước đến hỏi: “Anh ơi ~ anh có thể cho bọn em một ít gạo không ạ?”

Nhậm Kiệt cười: “Tất nhiên là được! Đến đây ~ đến chỗ anh lấy này, ai cũng có phần nha ~”

Các bạn nhỏ sung sướng lấy gạo kê, tất cả đều chạy đi cho bồ câu ăn.

Ngô Vân Thanh và Vân Tiêu cùng mỉm cười. Người này cũng giàu lòng nhân ái ghê. Còn cố tình đi mua gạo kê, mang đến đây cho bồ câu ăn nữa chứ.

Chỉ là trời nắng to thế này, cậu ta mua ô làm gì nhỉ?

Đúng lúc này có một cô gái xinh đẹp mặc quần tập yoga, áo bra thể thao đi đến quảng trường. Trên người cô còn đổ đầy mồ hôi vì mới vận động.

Cô ta liếc trộm Nhậm Kiệt một lát rồi chậm rãi đi về phía cậu.

Tai nghe của Vân Tiêu đột nhiên truyền đến giọng nói của Dạ Nguyệt.

“Mục tiêu xuất hiện. Mục tiêu của cô ta đúng là thiếu niên này!”

Lúc này Dạ Nguyệt và Diệp Hoài cũng đến quảng trường Tự Do, ngụy trang thành thành phần trí thức, ngồi trên băng ghế dài lấy laptop ra làm việc, thật ra là nhìn trộm Nhậm Kiệt và người đẹp mặc quần legging.

Phái người theo dõi chàng trai trẻ kia quả là lựa chọn chính xác.

Chỉ là không hiểu sao Trần Họa lại tìm cậu, lại còn kiên nhẫn như thế?

người đẹp mặc quần legging dần tiếp cận mục tiêu, trên đường đến còn mua hai cây kem.

Cô nàng cứ thế ngồi xuống cạnh Nhậm Kiệt, đường cong cơ thể chuẩn hình chữ S, dáng người hoàn mỹ được phô bày triệt để nhưng vẫn khá tinh tế.

“Em trai! Ăn kem ốc quế không? Haizz, vốn cho là mình có thể ăn hết hai cây…xem ra là tôi đã đánh giá bản thân qúa cao rồi! Cho cậu này!”

Cô ta nói xong thì nở nụ cười như ánh nắng rực rỡ, đưa một cây kem cho Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt ngây người: “Muốn tặng tôi cây kem ốc quế này à?”

Trần Họa mỉm cười, nói: “Đương nhiên rồi ~ Không phải ai cũng có duyên được chị tặng kem đâu nha!”

Trong lòng cô ta hí hửng mừng thầm, cuối cùng thì thằng nhãi này cũng cắn câu rồi. Cậu không thích mấy em nữ sinh non nớt, kiểu này chắc là được chứ nhỉ?

Nhậm Kiệt bày ra vẻ mặt rất chi là nghiêm túc: “Thế tôi không cần cây kem này, đổi thành 5 tệ có được không?

Trần Họa: ?

Mẹ nhà cậu chứ…

Lại còn 5 tệ? Cậu nghèo đến phát điên rồi hả?

Con mẹ nó, tại sao tôi phải cho cậu tiền? Đâu ra loại người này vậy trời?

Trần Họa xấu hổ, cười gượng: “Không… không ăn thì thôi…”

Nhậm Kiệt: “Thôi, hay là chị cứ đưa kem cho tôi đi. Để tôi thử xem có thể tìm người khác đổi lấy 5 tệ không…”

Trần Họa: !

“Tôi tự ăn!”

Cô ta sắp phát điên rồi! Sao mỗi lần nói chuyện với con hàng này là lại không thể kiềm chế được, giận muốn sôi máu luôn vậy?

Trần Họa cắn một miếng kem ốc quế, ánh mắt như có như không liệc Nhậm Kiệt: “Em trai, có có tin vào tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu không? Trên quảng trường bao nhiêu là người, đông vui tấp nập như thế nhưng tôi chỉ có cảm giác với mỗi mình cậu!” 

Nhậm Kiệt lắc đầu: “Tôi chỉ tin: nghe lời gái dụ, mất thận như chơi! Chị gái~ Chị bán khóa tập gym đúng không? Chiêu này cũ quá rồi, KPI tháng này chưa đủ à?”

Trần Họa nghiến răng ken két. Tôi bán cái đầu quỷ nhà cậu! Nếu thế thì chỉ có thể tung tuyệt chiêu thôi.

“Xí! Không tin thì thôi. Ây zô, kem sắp chảy mất rồi!”

Trần Họa vừa nhìn Nhậm Kiệt, vừa liếm cây kem sắp chảy nước, phát ra tiếng “sộp soạp”.

Cảnh tượng này đã khiến cả đám già trẻ xung quanh đều ghé mắt nhìn rồi kìa.

Có điều Nhậm Kiệt vẫn luôn ngẩng đầu quan sát bầu trời nên không để ý. Cậu chàng trơ mắt ếch nhìn vật thể không thể diễn tả, màu trắng trắng đang rơi tự do rồi đáp thẳng lên cây kem của Trần Họa.

Dung hợp 100% với màu trắng của kem.

Biểu cảm trên mặt Nhậm Kiệt cứng đờ.

Trần Họa vốn luôn liếc chừng cậu, thấy vậy thì hai mắt sáng rỡ. Có hy vọng nên nhất thời càng liếm láp nghiêm túc hơn, 360 độ không một góc chết, chỉ sợ kem chảy xuống lớp vỏ ốc quế.

“Sộp xoạp ~ Sộp xoạp!”

Có điều vừa liếm thêm một miếng, vẻ mặt cô ta bỗng trở nên vô cùng kỳ quái.

Ể? Sao mùi vị cây kem này cứ sai sai thế nhỉ?

Trong chua lại có mặn, đã đắng lại còn chát…rồi lẫn cả tí vị ngọt nữa?

Trên mặt Nhậm Kiệt bỗng lộ rõ vẻ hoảng sợ, lặng lẽ thò tay vào túi xách, móc cái ô mới mua ra, bật lên.

Trần Họa cảm thấy rất khó hiểu, nghi ngờ hỏi: “Cậu mở ô làm gì thế?”

“Che nắng!”

Có cái rắm! Ô của cậu rõ ràng là kiểu làm bằng nhựa, trong suốt luôn kìa.

Nhậm Kiệt vội vàng đứng lên: “Chị gái, chị cứ ăn từ từ nhé. Tôi còn có việc, đi trước đây!”

Trong lúc nói chuyện, cậu đã đứng dậy, nhanh chân chạy ra bên ngoài quảng trường.

Trần Họa cuống quýt: “Này này này, đừng đi chứ? Tôi…”