Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 34. Khu vực có mưa cục bộ

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Có điều cô ta vừa định kéo người lại thìn đã có một vật màu trắng, khó mà diễn tả từ trên trời rơi xuống đập cái BỘP vào cánh tay.

Trần Họa nhíu mày. Cái quái gì thế này?

Cô ta không nhịn được, ngẩng đầu nhìn lên trời xem thử. Có điều vừa ngẩng lên đã bị một bãi phân chim rơi trúng nay giữa mặt, “bộp!” một tiếng rồi văng tung tóe khắp nơi…

Cả người Trần Họa cứng đờ, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ!

Cái này…đệt mợ, đừng nói là…

Lúc này đám chim bồ câu đang bay lượn trên trời cũng coi như gặp phải đại họa. Con nào con nấy thi nhau phành phạch phèn phẹt, điên cuồng thả bom xuống quảng trường.

Từng đống từng đống phân rơi xuống.

Bọn nó cũng không ngờ lòng người lại hiểm ác như vậy. Thế mà lại có kẻ hạ độc vào đồ ăn.

Chỉ thấy vô số hạt trắng trắng mềm mềm không biết tên trút xuống như mưa.

Rơi lên trên đỉnh đầu, bả vai của mọi người. Đến cả hồ phun nước các bạn nhỏ đang chơi cũng lãnh đủ, dính đầy luôn.

Những người đang ăn gà rán trên quảng trường có đánh chết cũng không ngờ món này còn được tặng kèm nước sốt tự nhiên. Mấy cặp tình nhân đến đây hẹn hò thì bị dội cho trắng cả đầu mặt mũi nhớp nháp.

Trên người Ngô Vân Thanh cũng bị dính mấy bãi, tóc tai Vân Tiêu thì chỗ trắng chỗ đen.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, mặt mũi trắng bệch.

Tiệm thú ý, tiểu mễ (1 loại lương thực ở Đông Bắc, hơi giống gạo kê), mua ô…

Đù!

“Chạy!”

Hai người không màng gì nữa, cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi quảng trường.

Đệt mợ, ai bán tiểu mễ cho con hàng này thế?

Diệp Hoài cũng ngây người. Tình huống gì thế này? Nguyên dàn bồ câu ẻ chải tập thể à? Chuyện này…

Có điều chỉ một giây sau, hắn đã bị Dạ Nguyệt nâng lên che đầu, sau đó chạy như điên.

Diệp Hoài: ?

“Đội trưởng Dạ! Làm ngươi ai làm thế? Chị không thể thấy chớt mà không cứu!”

Lúc này quảng trường Tự Do đã loạn thật rồi!

“A a a, cái quái gì thế này? ‘Ấy ấy’ hả? Em gái dự báo thời tiết nói hôm nay khu vực này có mưa cục bộ à?”

“A đù! Ọe! Ọe ~ Đứa nào, đứa nào làm đấy? Đứa nào cho thuốc xổ vào đồ ăn của chim bồ câu? Trò đùa của đứa thất đức gì thế?”

“Tôi vốn đang vui vẻ ăn gà rán trên quảng trường Tự Do…ai ngờ lại gặp phải bồ câu ẻ chải? Ọe!”

“Chia tay đi! Tôi nghìn dặm xa xôi chạy đến gặp anh, kết quả anh đấy…dẫn tôi đi tắm ‘ấy ấy’ luôn. Hu hu!”

Đám người trên quảng trường Tự Do đã thật sự phát điên. Tất cả đều liều mạng chạy ra ngoài, mấy thứ che chắn lẻ tẻ đã trở thành chỗ tránh nạn duy nhất của bọn họ.

Lúc này, ở giữa quảng trường, Trần Họa đã bị nhuộm thành thiên sứ áo trắng.

Hai mắt cô ta bốc hỏa.

Bảo sao mùi vị kem ốc quế cứ sai sai. Bảo sao cậu ta che ô.

A a a!

Cô ta vội vàng tìm kiếm bóng dáng của Nhậm Kiệt nhưng trong tầm mắt chỉ có một đống đốm trắng đang chạy loạn, làm gì còn thấy cậu chàng ở đâu?

“Thằng khốn thối tha này! Đừng để rơi vào tay bà! Cứ đợi đấy, mày cứ đợi đấy cho bà!”

Lúc này Nhậm Kiệt đang che ô, chậm rãi đi trong cơn ‘mưa’. Từ ‘hạt’ rơi lộp độp trên mặt ô, không một ‘hạt’ nào dính lên người.

Một lượng sương mù cảm xúc cực lớn toát ra từ đám đông, sau đó bị hút hết vào không gian hồ kính.

Lúc này mặt trên hồ kính đã tràn ngập sương mù.

Cho dù sức ăn của ma linh có lớn hơn nữa thì nhiêu đây cũng đủ thỏa mãn khẩu bị của nó.

Có khi sẽ đủ cho mấy lần ma hóa, thậm chí là còn dư để chuyển đổi thành ma khí, tu luyện thăng cấp.

Cậu quay đầu lại nhìn, toàn bộ quảng trường Tự Do đã trắng lóa. Trông giống như bị người ta quét lên một lớp sơn trắng, giống như cả một cánh đồng tuyết trắng xóa, mọi người thì đang run rẩy dưới những bông tuyết to như lông ngỗng bay đầy trời.

Hiệu quả bùng nổ.

Nói cho cùng thì Nhậm Kiệt chỉ mua có 5kg tiểu mễ nhưng lại trộn vào đấy tận 2,5kg thuốc thông ruột nhuận tràng.

Kiểu thu thập sương mù cảm xúc nhanh như này…lại không thể làm nhiều.

Không phải là Nhậm Kiệt sợ quần chúng nhân dân không gánh nổi, cái cậu sợ là đám bồ câu không chịu nổi.

Bên ngoài quảng trường Tự Do.

Tiểu đội 3 của Sở Trấn Ma tập hợp.

Trên người Ngô Vân Thanh và Vân tiêu dính đầy phân chim, y như phụ hồ mới đi trát vữa về, trán nổi đầy gân xanh.

Có điều lúc hai người nhìn thấy Diệp Hoài, tâm trạng lại tốt lên không ít.

Lúc này trông hắn y như một bức tượng thạch cao thời La Mã cổ đại, toàn thân bị cứt chim phủ kín.

Mặt trước dính không sót chỗ nào như mặt sau lại sạch boong, ko dính tí nào.

Hắn đang nhìn Dạ Nguyệt, oán giận trong mắt sắp tràn cả ra ngoài. Chị thấy chớt không cứu thì thôi đi, ít nhất cũng phải dùng lưng của tôi mà che, sao lại ngửa tơ hơ con người ta lên thế này?

Chị có biết bị mấy ‘hạt mưa’ ấm nóng đấy vỗ lên mặt thì có cảm giác như nào không?

Sắc mặt Dạ Nguyệt đen sì: “Rốt cuộc thì chuyện này là như nào? Sao tự nhiên đám chim bồ câu trên quảng trường lại…”