Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vân Tiêu siết nắm tay, vẻ mặt tức giận: “Còn không phải là do ‘người tốt’ kia làm à? Chúng tôi cho rằng cậu ta có lòng tốt đến cho chim ăn, ai ngờ cậu ta lại cho chim ăn thuốc xổ chứ?”
Dạ Nguyệt: ?
Dạ Nguyệt nghe Vân Tiêu báo cáo, mí mắt cũng giật giật.
Rốt cuộc thì lòng dạ thiếu niên này phải xoắn quẩy, biến thái cỡ nào mới có thể làm ra chuyện hại người không lợi mình như vậy chứ?
“Tiếp tục đuổi theo, điều tra thân phận của thiếu niên kia. Vất vả lắm mới bắt được tí manh mối, tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua như vậy.
Trần Họa đã tìm cậu ta hai lần liên tiếp, chắc chắn là đang toan tính gì đấy. Chỉ cần canh chừng cậu ta, kiểu gì cũng có thu hoạch.”
Ngô Vân Thanh và Vân Tiêu đã thấy hơi sợ hãi, có trời mới biết vị “dân thành phố nhiệt tình” kia sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lý gì nữa?
Đừng nói Trần Họa, đến cả hai người bọn họ cũng muốn tóm Nhậm Kiệt qua đây, nện cho một trận.
Thế nhưng trên người có nhiệm vụ nên đành chịu, chỉ có thể tiếp tục bám theo.
Bọn họ không đuổi kịp Trần Họa, tìm Nhậm Kiệt còn không phải là chuyện đơn giản như cân đường hộp sữa à?
Thế nên dưới ánh mắt theo dõi sát sao của tiểu đội 3, thầy Nhậm Kiệt bắt đầu một ngày bận rộn của người làm công siêu vip pro.
Ở một quảng trường khác. Mấy bác gái đang nhảy múa tập thể trên sân bóng rổ, nhạc nhẽo inh ỏi, mấy cái loa bật hết công suất.
Nhậm Kiệt hai tay đút túi quần lững thững đi đến. Mấy đứa nhóc đang chơi bóng nhìn thấy cậu chàng thì cứ như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng vây lại, nhét 200 tệ cho cậu.
Nhậm Kiệt nhíu mày: “Quy tắc cũ nhé? 200 tệ, tôi chỉ mắng nửa tiếng thôi đấy!”
Mấy cậu nhóc chơi bóng rổ ra sức bóp vai đấm lưng cho Nhậm Kiệt, còn dâng cả nước uống lên!
“Anh Kiệt! Hôm nay bọn em đều trông cậy cả vào anh đấy!”
Nhậm Kiệt thành thạo móc loa phát thanh trong túi xách ra, đứng cạnh cục âm li, bắt đầu mắng mấy bác gái đang múa quảng trường.
Các loại ô ngôn uế ngữ phun ra vèo vèo, đập vào tai phe đối diện.
Mấy bác gái ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt người nào người nấy đều đen thui… thằng nhóc thối này lại đến nữa hả?
Bọn tôi cũng luyện tập đàng hoàng ở nhà rồi, nếu hôm nay không mắng lại cậu thì bọn tôi không cần lăn lộn nữa.
“Các chị em, lên nào! Mắng chết thằng nhóc mồm miệng độc địa kia đi!”
Mấy bác gái múa quảng trường không thèm múa nữa mà tiến lên vây quanh Nhậm kiệt chỉ trỏ, điên cuồng ‘mở máy’. Đến thần công “lùi lùi lùi” cũng dùng luôn.
Nhậm Kiệt sợ mới là lạ. Cậu đứng trên điểm cao của đạo đức, khẩu chiến với mấy bà mẹ già, nước bọt văng tung tóe.
Đám người Dạ Nguyệt nhìn mà choáng váng. Thằng nhóc này nhận làm toàn công việc quái quỷ gì vậy trời.
Chuyên gia cãi lộn à?
Đám nhóc chơi bóng rổ cố tình thuê cậu đến để cãi lộn à?
Nửa tiếng sau, mấy bác gái xách loa lau nước mắt rời đi. Mấy cậu nhóc thành công chiếm được sân, vui vẻ chơi bóng rổ. Mà Nhậm Kiệt thì lại đút tay túi quần, rặt một vẻ chửi khắp thiên hạ không đối thủ.
Sau đó cậu chàng lại hóa thân thành ếch xanh, mặc đồ cosplay để chụp hình, bán ếch con trên phố thương mại. Chụp ảnh 5 tệ, ếch con 30 tệ/ 1 em.
Tiện thể còn nhận thêm mười mấy đơn dắt chó đi dạo.
Một con ếch xanh dắt theo mười mấy con chó đi trên phố thương mại thì được hoan nghênh gấp mấy lần, hiểu không?
Không chỉ vậy, cậu còn tranh thủ phát tờ rơi kiếm tiền.
Sau khi kết thúc việc làm thêm này, Nhậm Kiệt lại chạy đến cảnh khu để xếp hàng thay. Trong quá trình xếp hàng, cậu còn dùng điện thoại cày Vương Giả thuê.
Tiếp đó lại nhận mấy đơn chạy vặt trong thành phố. Vừa chạy vặt vừa cầm điện thoại chụp lia lịa mấy chiếc xe đỗ trái quy định bên đường, báo cho đội giao thông. Báo một chiếc xe đỗ trái quy định sẽ được thưởng 30 tệ…
Một ngày theo dõi khiến đám người Dạ Nguyệt nhìn đến ngây ngốc, cạn lời. Đây là thần tiên nào thế?
Rốt cuộc thì một ngày cậu làm thêm bao nhiêu công việc thế? Không có một phút nào rảnh rỗi, toàn nhận mấy công việc cá kiếm được nhiều, không phạm pháp nhưng lại rất chi là thiếu đạo đức, cực kỳ gợi đòn.
Hôm nay cậu chàng ít nhất cũng phải kiếm được cả nghìn tệ, đúng không?
Khóe miệng Vân Tiêu giật đùng đùng: “Cậu ta không biết mệt à?”
Dạ Nguyệt nhìn tài liệu liên quan đến Nhậm Kiệt mới điều tra được, cau mày. Ánh mắt cô có hơi phức tạp…
Có lẽ cô cũng phần nào hiểu được tại sao chàng thanh niên này lại liều mạng kiếm tiền như thế.
Trần Họa cũng không từ bỏ việc theo dõi Nhậm Kiệt, chỉ là những ngày tiếp theo cậu toàn đến những nơi đông người.
Cộng thêm Sở Trấn Ma theo dõi chặt chẽ khiến cô ta không thể tìm được cơ hội ra tay.
Tuyệt đối không được để thằng nhóc này rơi vào tay của Sở Trấn Ma, nếu thế thì không dễ xử lý đâu.
Ngay lúc Trần Họa bận rộn lên kế hoạch phải ra tay thế nào thì lại nhân được tin nhắn.
Đao ca: “Thế nào rồi? Xử xong chưa?”