Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
An Bình nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy xuống lầu. Đào Yêu Yêu cũng lo lắng từ trên lầu nhìn xuống.
Các bác gái hàng xóm vội vàng khuyên can: “An Bình, mau báo cảnh sát đi, không thì muộn mất!”
An Bình hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát. Nhưng lúc này, Dạ Nguyệt lại nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám côn đồ.
“Dì... Không cần gọi cảnh sát đâu, có cháu ở đây, cháu chính là cảnh sát!”
An Bình ngạc nhiên: “Cháu là...”
Dạ Nguyệt không quay đầu lại, đi thẳng về phía đám côn đồ: “Cháu là bạn của Tiểu Kiệt, dì đừng lo lắng, cháu sẽ giải quyết chuyện này!”
Gã nhà giàu thấy Dạ Nguyệt thì càng thêm tức giận.
Con nhỏ này là ai mà dám xen vào chuyện của gã?
“Chết tiệt! Mấy người làm gì mà đứng như trời trồng đấy đấy? Ai dám giúp ả đó thì cùng chết với nó!”
Dạ Nguyệt nheo mắt, đôi mắt đỏ rực như mặt trăng máu, búng tay một cái, mấy gen võ giả lập tức ngã gục xuống đất, máu me be bét loang lổ khắp cả người.
Những vũng máu ấy tụ lại thành những mũi tên, Dạ Nguyệt phất tay lên, mũi tên máu bay lơ lửng nhắm thẳng vào cổ đám côn đồ.
“Mấy người muốn bắt ai? Còn dám lộn xộn thì lên nóc tủ ăn hoa quả luôn!” Mấy gen võ giả đều sợ tái mặt, hoảng sợ nhìn Dạ Nguyệt.
Rốt cuộc cấp bậc gen võ giả của người phụ nữ này là gì?
Lúc này, cả An Bình lẫn các bác gái hàng xóm đều tròn mắt kinh ngạc. Người phụ nữ này thật ngầu quá.
Cô thật sự là bạn của Tiểu Kiệt ư?
Gã nhà giàu cũng tái mặt, không ngờ lại đụng phải tay khó chơi ở đây. Thằng chó nghèo kiết xác kia còn quen với nhân vật lợi hại thế cơ à?
“Cô... Cô làm việc ở đâu? Cô có biết tập đoàn Sơn Hà không? Tốt nhất cô nên...”
Dạ Nguyệt nhếch môi: “Tôi làm việc ở đâu hả? Tôi là đội trưởng tiểu đội 3 của Sở Trấn Ma, anh nói thử xem tôi làm việc ở đâu?”
Dứt lời, cô rút ra thẻ căn cước.
Gã nhà giàu sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh, đầu ong ong thành tiếng.
Sở Trấn Ma?
Dù gia đình của gã có quyền thế đến đâu cũng không dám chống lại nhà nước, nhất là nơi tập trung quyền lực cực lớn như Sở Trấn Ma.
Thằng nhóc kia lại có quan hệ với thành viên của Sở Trấn Ma?
Dạ Nguyệt lạnh lùng nói: “Các người tụ tập gây rối trật tự công cộng, lại mang theo vũ khí, định phá hủy tài sản của nhân dân. Còn có cả võ sĩ tham gia nữa. Các người đều muốn vào khám ăn cơm nhà nước hết hả?”
Gã nhà giàu run rẩy: “Không... Không, làm sao lại thế! Chúng tôi chỉ... Chỉ đến đây để sơn phết lại những cửa hàng và tòa nhà lâu năm cũ mèm của các hộ dân nơi này thôi.”
“Nếu vậy các người còn mang theo ống thép, chổi quét sơn, gậy bóng chày và dao làm gì?”
“À à... Ha ha, cái đó là để... Để nhổ cỏ, lụm rác, dọn dẹp tân trang khu dân cư lại cho mọi người nên mới mang theo. Thật ra chúng tôi đến đây vào buổi tối là vì sợ quấy rầy đến cuộc sống, buôn bán kinh doanh và thời gian nghỉ ngơi của các cư dân.”
Dạ Nguyệt cười lạnh: “Các anh nghĩ tôi ngu à? Ban ngày ban mặt mà dám coi thường pháp luật Đại Hạ, có gì các người không dám làm nữa không?”
Đúng lúc đó, chỉ thấy Nhậm Kiệt bước vào với vẻ mặt cực lạnh, nhìn chằm chằm vào gã nhà giàu. Cậu bước tới đá văng cái cáng, giẫm lên mặt gã nhà giàu và bước qua.
Gã nhà giàu đau đến mức kêu la thảm thiết, run lên cầm cập nhưng không dám nổi giận.
Nhậm Kiệt quay sang nhìn Dạ Nguyệt, bất đắc dĩ nói: “Này này, hơn nửa đêm rồi, có phải ban ngày đâu...”
Dạ Nguyệt mặt đỏ lên: “Không... Không sao, tôi thấy người tới là tập đoàn Sơn Hà nên cần phải điều tra kỹ càng hơn!”
Gã nhà giàu vô cùng sốt ruột, nếu vì chuyện lần này mà bá phải người của Sở Trấn Ma, ba già kính yêu ở nhà sẽ đánh chết gã mất.
“Đừng... Đừng mà! Xin cô tha cho tôi...”
Nhậm Kiệt đi đến bên cạnh Dạ Nguyệt, nhướn mày hỏi: “Chị đợi tôi lâu chưa?”
Dạ Nguyệt cười tươi: “Lâu chứ... Cậu làm ơn cho tôi một cơ hội nói chuyện riêng với cậu được không?”
Cô nghĩ rất đơn giản, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không, dù sao thì cậu cũng phải về nhà mà.
Nhậm Kiệt thở dài, biết mình chạy không thoát nên đành phải đồng ý với cô.
“Muốn nói chuyện thì nói chuyện, dì An Bình, lát nữa cháu sẽ quay lại, dì và Yêu Yêu ngủ ngon nhé!”
Lúc này, cả An Bình, Đào Yêu Yêu và các bác gái hàng xóm đều ngạc nhiên há hốc mồm, vẫn chưa hoàn hồn.
Làm sao Tiểu Kiệt quen biết người của Sở Trấn Ma được?
Đó là Sở Trấn Ma đấy nhé!
Dạ Nguyệt vui vẻ ra mặt, nắm lấy cổ tay Nhậm Kiệt.
“Đi thôi!”
Cô quay lại nói với mọi người: “Các bác cứ yên tâm, mọi việc đã được giải quyết xong rồi!”
Nói xong, cô kéo Nhậm Kiệt đi mất.
Trên mặt gã nhà giàu có một vết giày đen thùi vì bị Nhậm Kiệt giẫm khi nãy, gã nằm bẹp dí trên mặt đất: “Còn ngớ ra đấy làm gì? Làm việc đi!”
Thế là một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.