Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Phải nhớ kỹ một truyện: Không được phép làm ra bất kỳ hành động ép buộc nào, không được tạo áp lực tinh thần cho cậu ta. Ma khế giả vốn đã bất ổn, áp lực sẽ chỉ khiến cậu ta xa cách Đại Hạ, xa cách nhân loại. . .”
Thẩm Từ nuốt nước bọt: “Tổng sở trưởng, thật sự phải làm đến nước này ư? Chúng ta vẫn chưa xác nhận cậu ấy có thật sự là người giữ khắc ấn ma minh mà.”
Một tiếng thở dài vang lên ở đầu dây bên kia:
“Không cần biết cậu ấy có phải hay không, chỉ cần có chút xíu khả năng đều đáng để chúng ta làm vậy. Hơn nữa không được tính toán thăm dò bí mật của cậu ấy, chúng ta đã nhận quá nhiều bài học.”
“Nhân tộc không thể mất thêm một trụ cột nào nữa, ma vực Đãng Thiên cũng không thể có thêm ma chủ nào, Thận Yêu của yêu tộc chiếm giữ trăng tròn trên trời, Tuệ Linh Thụ Vương của linh tộc cắm rễ linh tuyền dưới mặt đất...
Nhân tộc yếu đuối...
Làm đi!”
Thẩm Từ nuốt nước bọt, đáy mắt ngập tràn phấn khích không thể kìm nén, đây chẳng khác nào nhặt được bảo vật.
Thế là ông vội vàng gọi điện cho Dạ Nguyệt, nhanh chóng dặn dò.
Làm xong mọi chuyện, Thẩm Từ mới thở hắt ra một hơi, sau đó mới nhìn lâu đài kẹo thiếu nữ ngọt ngào rơi rớt đầy đất.
“Á!”
Âm thanh như chuột đất gào thét vang vọng khắp Sở Trấn Ma .
Con gái yêu sẽ giết mình mất!
Dưới cột điện đối diện tiệm giặt ủi Anh Bình, khu 69.
Dạ Nguyệt đã đứng ở đây suốt 3 tiếng đồng hồ.
Cô vừa chờ vừa nhìn về phía tiệm giặt ủi Anh Bình và ngã tư đường, hết khịt mũi rồi đến lau nước mắt.
Thực ra không phải Dạ Nguyệt muốn khóc mà chủ yếu là vì bình xịt hơi cay quá mạnh, đến giờ cô vẫn chưa hồi phục lại được, mắt còn cay xè
Nhưng trong mắt hàng xóm láng giềng, cảnh tượng này không được bình thường.
Một cô gái xinh đẹp đứng dưới cột đèn đường vừa chờ vừa khóc suốt ba tiếng đồng hồ, mắt đỏ hoe, vậy là đủ hiểu vấn đề rồi đúng không?
Ngay lập tức, có rất nhiều hàng xóm đều đến an ủi.
“Cháu gái ơi~ Đừng khóc nữa nhé, có chuyện gì không vui thì kể với bác nghe!”
“Nào, đừng ngại ngùng, bác gái là người từng trải, chắc cháu đang buồn lòng vì chuyện tình cảm đúng không?”
“Cháu phá thai? Chia tay? Gặp phải gã đàn ông tồi? Hay là vướng vào chuyện tình tay ba? Nói ra cho lòng nhẹ nhàng đi!”
Lúc này, mấy bác gái hàng xóm khác cũng túm tụm lại, ánh mắt tò mò như muốn thiêu đốt Dạ Nguyệt. Thậm chí có người còn mang ghế ra ngồi, chuẩn bị sẵn sàng để nghe chuyện hay.
Dạ Nguyệt ngẩn tò te, họ làm gì thế? Sau đó cô sụt sịt trả lời: “Không có gì đâu ạ... Bác gái, bác biết thường ngày mấy giờ Nhậm Kiệt mới về không? Cháu ở đây đợi cậu ấy...”
Vừa nhắc đến Nhậm Kiệt, đôi mắt của mấy bác gái hàng xóm lập tức sáng rực như đèn pha. Chẳng lẽ cô gái này có quan hệ gì với Tiểu Kiệt...
Chậc chậc chậc~
“Tiểu Kiệt ấy à? Cậu ấy thường về nhà lúc hai ba giờ sáng, trời còn chưa hửng sáng đã đi làm rồi. Cậu ấy là đứa trẻ ngoan và tốt bụng, hàng xóm láng giềng có chuyện gì đều nhờ vả cậu ấy...”
“Sửa điều hòa, tìm mèo tìm chó, thông cống, bê vác đồ đạc, dạy kèm cho các cháu nhỏ... Không có việc gì mà cậu ấy không làm được...”
“Chỉ tội nghiệp cho cậu ấy số khổ, ai bảo gia đình cậu ấy gặp chuyện này cơ chứ. Cháu gái... Chắc cháu và Tiểu Kiệt...”
Dạ Nguyệt ho nhẹ hai tiếng, ngượng ngùng đỏ mặt: “Các bác... Không phải như các bác nghĩ đâu, cháu và Nhậm Kiệt không có gì hết, chúng cháu tự giải quyết được chuyện của mình...”
Bác gái hàng xóm càng thêm hào hứng: “Cháu gái à, bây giờ tìm được người tốt như Tiểu Kiệt khó lắm đấy. Cháu phải nắm chặt lấy, tuyệt đối đừng buông tay.”
“Nếu cậu ấy làm gì có lỗi với cháu thì cứ nói với bác, bác sẽ đánh cậu ấy giúp cháu!”
Dạ Nguyệt trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ. Nhậm Kiệt? Đứa trẻ ngoan?
Cậu mà tốt à? Cậu còn cho chim bồ câu ăn thuốc xổ, nổ bùm bùm trong nhà vệ sinh, đây là chuyện mà một đứa trẻ ngoan sẽ làm ư?
“Bác gái à... Thật ra không phải...”
Song cô chưa kịp nói hết câu thì ngoài đường đã nghe tiếng phanh xe inh ỏi.
Nguyên một đám người rầm rập xuống xe, tay còn lăm lăm ống thép, chổi quét sơn, gậy bóng chày. Thậm chí còn cả mấy gen võ giả theo cùng.
Gã nhà giàu bị bó bột và quấn băng khắp người, nằm trên cáng và được đám đàn em nâng lại đây.
“Em nói chứ anh Mã, chuyện này để bọn em lo, anh đâu cần vác tấm thân quý giá của mình đến tận đây.”
Gã nhà giàu trợn mắt: “Mày biết cái gì? Đập nát cái tiệm giặt ủi của con ả An Bình đó cho tao, tạt sơn vào đó!”
Mẹ con con ả đó cũng đừng hòng sống yên ổn, tao sẽ cho thằng chó đó biết nó đã chọc nhầm người, tao xem nó còn dám ngông cuồng nữa không!”
Cả đám rầm rập kéo nhau đến tiệm giặt ủi Anh Bình.
Các bác gái hàng xóm lập tức hoảng hốt: “Trời ơi, rắc rối đến rồi! Sáng nay Tiểu Kiệt không nên xúc động như vậy, tập đoàn Sơn Hà không phải dạng vừa đâu!”