Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chỉ thấy người đàn ông mặc vest bước vào trong, đến gần quan tài rồi gõ nhẹ vào đó hai tiếng.

“Quỷ chủ đại nhân? Đã xảy ra chuyện rồi...”

Bên trong quan tài vang lên tiếng kẽo kẹt, sau đó nắp quan tài được xốc lên. Một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ màu trắng, đội mũ, sắc mặt trắng bệch ngồi dậy trong quan tài.

Lúc này vẻ mặt người đó vô cùng cáu kỉnh, vừa nhìn đã biết tức giận đến mức nào.

“Biết, Lý Trản đâu?”

“Lý Trản và Trần Họa xảy ra xung đột với người của Sở Trấn Ma tại khu Hóa Công, e rằng bây giờ đã...”

La Túc khẽ tắc lưỡi, mặt tỏ vẻ xui xẻo.

Hắn vừa nhận được tin tức của Lý Trản.

“Đã tìm thấy người Tarot muốn tìm, là người*?”

** Chỗ này La Túc nghe nhầm chữ Nhậm (rèn) thành nhân (rén).

 

Đậu mẹ, thế này không phải là nói nhảm à? Cẩm thành chỗ méo nào chẳng có người, bảo mình tìm thế quái nào đây?

Mày để lại di ngôn thì cũng chọn cái gì có ích tí được không?

“Xác đâu?”

“Bị người của Sở Trấn Ma mang đi rồi...”

“Chậc~ Đậu móa, không phải tôi bảo trong khoảng thời gian này, bọn họ đừng tự ý hành động rồi ư?”

La Túc giận run cả người, nâng tay lấy điếu thuốc ra rồi đốt cho mình.

Hắn rít một hơi sâu, hơi thuốc còn chưa kịp tới phổi thì người đàn ông mặc đồ vest đã trợ mắt, nang tay lên, gân xanh nổi rõ trên cánh tay.

Một bạt tai vả thẳng vào mặt tạo ra ba tiếng vang dội, tát thẳng vào mặt La Túc. Điếu thuốc bị gãy đôi, ánh lửa bay tứ tán, La Túc bị cái tát này đánh ngã vào trong quan tài.

Bốp!

Hắn sững người, sự tức giận nhanh chóng cuồn cuộn trong mắt, nhảy dựng từ trong quan tài, nắm lấy cổ áo của người đàn ông mặc đồ vest.

“ Đậu má, mày làm cái quái gì đấy? Đại ca mà cũng dám đánh hả?”

Tiểu đệ mặc âu phục bị dọa tái mặt.

“Đại... Đại ca, là anh đã dặn như vậy mà. Nếu một ngày anh hút hơn mười điếu thuốc thì phải tát mạnh vào miệng anh. Nếu tát không mạnh thì không tôn trọng anh còn gì. Anh... Không phải anh muốn cai thuốc lá ư?”

La Túc ngớ người, vẻ mặt tức tối vô cùng: “Hôm nay đã... đã mười điếu rồi sao?”

“Vâng vâng ạ. Em đếm từng điếu mà, không tin anh kiểm tra lại xem!”

La Túc nghiến răng nghiến lợi, một tay ném đàn em sang một bên, liên tục đi tới đi lui trong phòng khách.

Người mà Tarot muốn tìm là ai? Nhiệm vụ này đã được thực hiện gần mười năm rồi, vậy mà các người còn nhớ tới.

Rốt cuộc nên báo cáo hay không đây.

Nếu Lý Trản không chắc chắn thì sẽ không liều mạnh như vậy, đúng là hai đứa ngu tham công làm bừa.

Không biết có nên thương lượng với ông già không? Bây giờ tin tức mà mình đang nắm chỉ có câu nói của Lý Trản và di ngôn có cũng như không.

La Túc chỉ do dự giây lát rồi quyết: “Nói với đám huynh đệ, đợt này đàng hoàng một tí. Có trời mới biết Sở Trấn Ma sẽ đào được bao nhiêu tin tức từ thi thể của hai ngươi kia.

Tao đi ra ngoài có việc, muộn muộn mới về. . .”

...

Phân bộ Sở Trấn Ma ở Cẩm thành, phòng làm việc của Sở trưởng.

Thẩm Từ đang quỳ trên đất, vẻ mặt nghiêm túc ghép thành lũy được tạo thành từ hàng nghìn khối gỗ cho thiếu nữ ngọt ngào, đã hoàn thành được hơn phân nửa.

Thẩm Từ vừa xếp gỗ vừa mỉm cười như mấy bà thím.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc được đẩy ra, một nhân viên ôm cả xấp tài liệu bước vào.

“Sở trưởng đại nhân? Tiểu đội 3 người đã trở lại, đây là báo cáo... Ừm...”

Thẩm Từ vẫn quỳ dưới đất, gương mặt bình thản nhận lấy xấp báo cáo. Ông vừa đọc báo cáo vừa ghép tòa thành.

Nhưng càng đọc về sau thì động tác ghép thành của Thẩm Từ ngày càng chậm, cuối cùng ông hoàn toàn chìm đắm trong bản báo cáo.

Trong đây không chỉ báo cáo về hành động, thông tin liên quan đến Nhậm Kiệt, còn có cả thông tin moi ra từ thi thể của niệm linh sư.

“Người Tarot muốn tìm? Nhiệm vụ đã kéo dài 10 năm? Chồn trộm bảo? Ma uy. . .”

Như chợt nhận ra điều gì đó, Thẩm Từ vội vàng lật hồ sơ cá nhân của Nhậm Kiệt ra xem.

“Người sống sót sau trận ma tai cấp A mười năm trước ở Tấn thành? Địa Long Xoay Người... Tấn thành... Tấn thành... Hízz~”

Thẩm Từ nổi cả da gà, tóc gáy dựng người. Ông bất thình lình đứng dậy, sau đó một tiếng rầm vang lên, cả tòa thành thiếu nữ ngọt ngào bỗng sụp đổ.

Nhưng Thẩm Từ không quan tâm tới nó, vội vàng lấy điện thoại rồi gọi cho ai đó.

Đầu dây bên kia là Hạ Kinh - Long thành. Thủ đô, trái tim của Đại Hạ.

“Alo? tổng sở trưởng đấy à? Tôi nghi là khối khắc ấn ma minh thứ 3 đã xuất hiện rồi!”

“Chắc chắn không? Cụ thể là đã có chuyện gì xảy ra, mau nói rõ cho tôi. . .”

Thẩm Từ gửi hết thông tin trong bảng báo cáo đến thủ đô, không giấu giếm điều gì.

Sự im lặng kéo dài ở đầu dây bên kia.

“Mau liệt tài liệu cá nhân của Nhậm Kiệt vào cấp bậc mã hóa tối cao, sửa lại thông tin ở Tấn thành, không cho phép bất kỳ người nào truy cập.

Ngoài ra, phải nghĩ cách kéo người vào Sở Trấn Ma cho tôi. Miễn là trong biên chế, Phòng Vệ Quân Đại Hạ, Sở Ti Diệu. . . cái nào cũng được.