Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 47. Tượng thạch cao? Tượng ‘bồn cầu’! (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hai người hết cách, đành phải đứng canh bên ngoài.

Bọn họ không tin, người có thể chạy mất ngay trước mắt mình.

Nhưng hơn 10 phút trôi qua, bên trong vẫn không có động tĩnh.

Diệp Hoài lập tức sốt ruột, quay đầu xông vào nhà vệ sinh.

“Cậu ẻ xong chưa vậy?”

Tuy nhiên, tiếng hét này lại khiến một ông chú vừa giải quyết xong, đang định đi ra ngoài giật mình.

“Hét bậy bạ gì vậy chứ? Cậu đang vội ăn hả?”

Khóe miệng Diệp Hoài giật giật, sau đó gãi đầu nói: “Xin lỗi nhé ~”

Rồi hắn lao vào trong, tìm Nhậm Kiệt trong từng buồng một.

Ông chú kia thì lẩm bẩm, hai tay đút túi đi ra ngoài.

Cho đến khi Diệp Hoài tìm đến buồng cuối cùng.

“Nhậm... Mé ~”

Chỉ thấy một quả pháo thăng thiên cắm trong bồn cầu, dây cháy chậm đã cháy đến tận gốc.

“Ôi chu choa má ơi...”

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn, Ngô Vân Thanh giật mình, ngay cả Dạ Nguyệt và Vân Tiêu trong xe cũng bị giật mình.

Bọn họ nhìn về phía nhà vệ sinh với vẻ mặt kinh ngạc.

Chắc không phải đâu? Tiếng động lớn như vậy luôn hả?

Diệp Hoài toàn thân lem luốc lao ra từ nhà vệ sinh, quay đầu úp mặt vào bụi cỏ bên cạnh nôn mửa dữ dội.

“Ọe ~ Ọe! Nhậm Kiệt! Đừng để tao bắt được mày! Thù không đội trời chung! Đây là mối thù không đội trời chunggg, ọe ~”

Trong một ngày, hắn bị dính chiêu hai lần, vãi thật chứ.

Một lần tượng thạch cao, một lần tượng ‘bồn cầu’.

Thằng nhóc này chỉ biết giở trò bẩn thỉu thôi hả?

Ngô Vân Thanh tỏ vẻ sợ hãi, lùi lại tám trượng.

“Người đâu rồi?”

“Ọe ~ Ọe! Chạy rồi, khụ khụ khụ...”

Ngô Vân Thanh sững sờ, ông đây đứng ở cửa suốt, không thấy cậu ta ra ngoài, sao lại chạy mất được?

Dạ Nguyệt xuống xe, nhìn thấy tình trạng thảm hại của Diệp Hoài cũng bịt mũi, khóe miệng giật giật.

Sau đó thở dài: “Mấy người về đi, để tôi đi tìm cậu ta, về nói với niệm linh sư đọc trí nhớ của hai thi thể đó, xem có thể tìm được manh mối hữu ích nào không.”

Nói xong cô liền rời đi, Ngô Vân Thanh cũng vội vàng lên xe.

Vân Tiêu vô cùng sợ hãi đạp ga phóng đi, chiếc xe biến mất ở góc phố trong chớp mắt...

Chỉ còn lại Diệp Hoài đứng tại chỗ, bơ vơ trong gió trời.

“Này này này? Đừng chuồn chứ? Tôi còn chưa lên xe mà? Tôi về bằng cách nào hả? Ê ~ Ọe ~”

Trên lối đi dành cho người đi bộ ở cách nhà vệ sinh công cộng không xa, một ông chú nhếch môi ra khỏi nhà vệ sinh.

Hừ hừ~ Muốn bắt tôi á? Có rắm mà bắt được~

Người này không phải ai xa lạ mà là Diệp Hoài vừa chuồn khỏi mí mắt Nhậm Kiệt.

Hắn sử dụng năng lực ngụy trang của mặt nạ ma linh.

Nhậm Kiệt coi như đã hiểu rõ, hai con ma linh bị giam giữ dưới rễ cây có tác dụng gì.

Chỉ cần tiêu hao một lượng sương mù cảm xúc nhất định thì có thể sử dụng kỹ năng thiên phú đầu tiên của ma linh một lần.

Mỗi lần sử dụng, một bộ phận trên người ma linh sẽ tiêu biến.

Trông trạng thái của mặt nạ ma linh kia, chỉ sử dụng thêm vài lần nữa thì nó sẽ biến mất hoàn toàn.

Kỹ năng này vẫn biến thái y như trước.

Điều này chẳng phải có nghĩa là cậu có thể bắt các ma linh khác, sử dụng kỹ năng thiên phú của chúng xem như có thể tạm thời hack kỹ năng của nó.

Như vậy còn gì tuyệt hơn nữa?

Mỗi lần mặt nạ ma linh được sử dụng, những mảnh vỡ ký ức rời rạc thuộc về Trần Họa lập tức tràn vào đầu Nhậm Kiệt.

Điều này giúp cậu hiểu một phần nào đó về Ma Trảo, Tarot. Thậm chí là cả chuyện của chồn trộm bảo.

Tarot là tổ chức thần bí cắm rễ ở ma vực Đãng Thiên, là một loại quái vật khổng lồ nằm ngoài sức tưởng tượng của Nhậm Kiệt.

Dưới trướng có rất nhiều nhân viên chấp hành. Mỗi nhân viên chấp hành xuất hiện, tất nhiên sẽ có chuyện lớn xảy ra, là nhân vật đủ để chấn động một quốc gia.

Dù sao thì Tarot cũng là tổ chức có thể dùng sức một mình chống lại ba tộc nhân – yêu - linh.

Đến cả Trần Họa cũng không biết gì nhiều về Tarot, bởi nó là sự tồn tại cao vời mà cô ta không thể với tới.

Về phần Ma Trảo, chẳng qua chỉ là tổ chức của một nhân viên chấp hành dưới trướngTarot mà thôi.

Phần lớn thành viên của Ma Trảo đều là ma khế giả, sở dĩ họ tìm tới cậu cũng là nhờ chồn trộm bảo.

Nhậm Kiệt nhíu mày, cậu là người mà tổ chức Tarot muốn tìm ư?

Cậu không cho rằng mình có chỗ đặc biệt hơn người nào đó, điều duy nhất cậu có thể nghĩ ra là cây Ác Ma.

Nếu việc này bị vạch trần khiến con quái vật khổng lồ như Tarot tìm kiếm cậu, chắc chắn sẽ phiền phức to...

May mắn thay Trần Họa và Lý Trản vẫn chưa đăng báo vì còn phải xác nhận cậu có phải hay không.

Bởi vậy tạm thời cậu vẫn an toàn, Nhậm Kiệt không muốn dính líu đến họ thêm nữa.

Khiêm tốt làm đầu đừng ai tìm ông nữa.

...

Biệt thự Trống Đồng, khu 38, Cẩm thành.

Bên trong trang trí không khác gì âm tào địa phủ. Nến thắp thành hành thì thôi đi, lại còn treo lụa trắng phấp phới khắp nơi nữa chứ.

Bên trong phòng ngủ không phải chiếc giường to lớn mà mà một chiếc quan tài màu đỏ au…