Đừng Gọi Tôi Là Ác Ma (Dịch)

Chương 46. Tượng thạch cao? Tượng ‘bồn cầu’!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Hy vọng cậu có thể hiểu...”

Dù sao thì màn trình diễn vừa rồi của Nhậm Kiệt tuyệt đối không phải điều mà một ma khế giả cấp 1 - Giác cảnh bình thường có thể làm được.

Đặc biệt là ma uy đáng sợ đó.

Có thể cậu đã ký khế ước với một ác ma thuần chủng, hoặc thậm chí là hoàng tộc.

Nhậm Kiệt tỏ vẻ khó xử.

Dạ Nguyệt cười: “Nghĩ nhiều làm gì, tất cả ma khế giả thức tỉnh đều cần đến Sở Trấn Ma để đăng ký, không phải nhằm vào cá nhân cậu đâu, còn về lý do, cậu hiểu mà ~”

Sự tồn tại của ma khế giả vốn là một yếu tố cực kỳ bất ổn, cậu có thể hiểu được cách làm này của Sở Trấn Ma.

Nhậm Kiệt xoa mũi: “Ờm okie luôn ~ Dù sao an toàn là quan trọng nhất.”

Lúc này, Vân Tiêu lại bước đến, tò mò hỏi: “Ê ê ê ~ cậu đã ký khế ước với ác ma gì vậy? Vừa nãy cậu đã sử dụng năng lực ma hóa đúng không? Cái giá phải trả là gì thế?”

“Chẳng lẽ là phải nhìn thấy quần đùi của con gái hả?”

Nhậm Kiệt trợn trắng mắt: “Nhảm nhí! Một chính nhân quân tử như tôi, sao có thể có cái giá biến thái như vậy được? Thật sự muốn biết à?”

Vân Tiêu gật đầu lia lịa, lúc này Diệp Hoài, Ngô Vân Thanh và Dạ Nguyệt cũng cảm thấy tò mò.

Nhậm Kiệt ra vẻ thần bí, vẫy tay gọi mọi người lại.

“Tất cả lại đây, tôi sẽ nói nhỏ cho mọi người biết, mọi người đừng nói cho ai khác đấy nhé.”

Mọi người nghe vậy, đều xúm lại gần Nhậm Kiệt, mở to mắt lắng nghe.

“Cái giá của tôi chính là... là...”

Đang nói, Nhậm Kiệt bất ngờ lấy một chai xịt nhỏ từ trong túi ra, xịt thẳng vào mắt bốn người.

Tia xịt màu đỏ trúng vào tám con mắt, sau đó cậu quay đầu bỏ chạy.

Bốn người lập tức đông cứng tại chỗ. Chỉ thấy nước mắt Vân Tiêu tuôn như suối, cô ôm mặt ngã lăn ra đất, điên cuồng lăn qua lăn lại.

“A a a! Mắt tôi, mắt tôi hu hu ~”

Diệp Hoài khóc lóc thảm thiết, không ngừng dụi mắt, nhưng càng dụi thì càng đau.

“Thứ chó má gì thế! Bình xịt chống sói à? Mẹ kiếp...”

Ngô Vân Thanh còn quỳ xuống đất, đau đến mức dập đầu lia lịa, nước mắt chảy không ngừng. Ngay cả Dạ Nguyệt cũng bị trúng chiêu, không ngừng lùi lại, vừa dụi mắt vừa khóc, thậm chí còn hắt xì hơi nữa.

“Nhậm! Kiệt!”

Tuy nhiên, Nhậm Kiệt không quay đầu lại, chạy đi như một làn khói trắng.

Dung dịch ứa nước mắt ông đây tự chế hiệu quả thế nào

À há há há!

Đây chính là bình xịt tuyệt đỉnh được cô đặc từ dầu ớt quỷ dữ, nước ép gừng tỏi hành tây, bột thập tam vị hương, bột hồi, cộng thêm tiêu đen, ngay cả những người đàn ông thép cũng không thể nhịn được mà rơi lệ.

Bình xịt chống sói yếu hơn thứ này nhiều đúng không?

“Cái giá: đã thanh toán!”

Cảm giác nguy hiểm biến mất, Nhậm Kiệt thở phào nhẹ nhõm.

Muốn đấu với tôi hả? Mấy người còn non lắm.

Trở về Sở Trấn Ma? Tôi khinh! Cây Ác Ma có nhiều bí mật như vậy, mấy người còn không mổ xẻ cắt lát tôi à?

Còn nói cả cái giá ra nữa? Chẳng phải là giao nộp điểm yếu của mình à? Nhậm Kiệt không ngu ngốc như vậy.

Cậu không tin Ma Trảo, cũng không tin Sở Trấn Ma.

Không nói nhiều nữa, chạy trước đã.

10 phút sau...

Trên một chiếc xe việt dã, Nhậm Kiệt bị ép vào ghế sau giống như một chú thỏ ngoan ngoãn, một bên là Diệp Hoài, bên kia là Ngô Vân Thanh.

Lúc này, cả hai đều nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt với ánh mắt phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống cậu.

Dạ Nguyệt ngồi ở ghế phụ nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài, Vân Tiêu lái xe, vừa lái vừa khóc thút thít.

Mấy người bọn họ không chỉ mắt đỏ hoe, mà cả vùng da quanh mắt cũng bị cay đỏ.

Nhậm Kiệt siết chặt tay, vẻ mặt hối hận, rốt cuộc cậu vẫn đánh giá thấp thể chất của gen võ giả rồi.

Ông đây đã chạy ra ngoài rồi, lại tóm tôi về có ổn không?

Nhậm Kiệt đảo mắt liên tục, lập tức giơ tay: “Tôi muốn đi đại tiện!”

Diệp Hoài nghiến răng: “Nhịn đi, đừng có giở trò nữa! Mọi chuyện đợi về Sở rồi tính sau!”

Nhậm Kiệt trợn mắt: “Tôi không quan tâm! Tôi muốn đi đại tiện, với tư cách là công dân của Đại Hạ, tôi có quyền thực hiện quyền tự do đại tiện của mình, tôi không phạm pháp, mấy người không có quyền hạn chế quyền tự do đại tiện của tôi!”

“Nếu không dừng xe, tôi sẽ đi ngay trên xe đấy!”

Vân Tiêu: !!!

Cái đếch gì mà quyền tự do đại tiện, xe của tôi, cậu đừng làm bậy trên xe chứ?

Dạ Nguyệt dụi mắt: “Dẫn cậu ta đi, trông chừng cho kỹ vào.”

Vân Tiêu dừng xe bên ngoài một nhà vệ sinh công cộng.

Nhậm Kiệt xuống xe, Ngô Vân Thanh và Diệp Hoài theo sát phía sau, không rời nửa bước, sợ cậu lại chạy mất dép.

Nhưng sau khi xuống xe, Nhậm Kiệt không đi vào nhà vệ sinh, mà chạy thẳng đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh.

“Cậu làm gì vậy?”

“Mua một gói giấy, không thì dùng quần áo của anh lau hả?”

Mua giấy xong, Nhậm Kiệt mới vào nhà vệ sinh, Diệp Hoài và Ngô Vân Thanh còn muốn đi theo vào, nhưng Nhậm Kiệt trừng mắt nhìn bọn họ.