Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

 -----

Ông cụ Dung do dự nói: “Bà nội nó không cho chúng ta làm phiền đến công việc của nó, với lại đã trễ vậy rồi.”

 

“Bây giờ bà cụ cũng đã vào phòng cấp cứu rồi, mặc kệ thế nào chúng ta cũng phải nói cho cậu ấy biết.” Trình Ly khuyên.

 

Dù sao một khi xảy ra chuyện gì khiến người ta hối hận thì chính là hối hận cả đời.

 

Dung Kỳ là đứa cháu trai được hai ông bà nuôi nấng từ nhỏ.

 

Cô tin rằng trên thế giới này thứ quan trọng nhất với anh chính là hai người họ.

 

Trình Ly không hề do dự mà trực tiếp gọi WeChat cho anh.

 

Từng tiếng tút tút vang lên, cuối cùng đến giờ phút cuối điện thoại kết nối.

 

“Trình Ly?” Giọng nói của Dung Kỳ mang theo sự kinh ngạc, nhưng âm điệu cuối cùng hơi cao hơn, dường như cũng có chút vui mừng.

 

Trình Ly thấp giọng nói: “Dung Kỳ, bây giờ bà cụ Hướng đang nằm trong phòng cấp cứu.”

 

“Sao lại thế này?” Bên kia rõ ràng có tiếng thứ gì đó bị rớt xuống.

 

“Cậu trước tiên đừng gấp, bây giờ bác sĩ đang cố gắng cấp cứu cho bà.” Trình Ly nói lời trấn an, sau đó cô nói tiếp:

“Tôi cảm thấy chuyện lớn thế này hẳn nên gọi báo cho cậu một tiếng.”

 

Giọng của Dung Kỳ khẽ run lên: “Cảm ơn, bây giờ cậu đang ở bệnh viện đúng không?”

 

“Ừ, tôi và ông nội cậu đang chờ ngoài cửa.”

 

Dung Kỳ: “Làm phiền cậu rồi, tôi sẽ về ngay.”

 

“Cậu khoan vội đã.” Trình Ly sợ anh sốt ruột đi về gấp, trên đường lại xảy ra sai sót gì thì khổ. Cô cất giọng nhẹ nhàng, kiên nhẫn nó:

“Tôi sẽ luôn trông chừng ở đây.”

 

Bên kia hơi dịu xuống, chỉ còn tiếng hít thở dồn dập.

 

“Cậu đừng sợ.”

 

Cô cúi đầu nói, giọng nói xuyên qua điện thoại, dịu dàng xoa dịu nội tâm bất an của anh.

 

Nửa tiếng sau, một người đàn ông trẻ tuổi vội vàng đi tới.

 

Ông cụ Dung nhìn thấy cậu ta bèn kích động: “Tiểu Hà, sao cháu lại đến đây?”

 

Người nọ nhanh chóng nói: “Dung tổng gọi điện cho cháu, nói rằng bà cụ Hướng đang trong phòng cấp cứu nên cháu chạy đến đây ngay.”

 

“Cô Trình, chào cô, tôi là trợ lý của Dung tổng, Hà Trác Viễn.” Người nọ thấy Trình Ly thì giới thiệu.

 

Trình Ly gật đầu.

 

Hà Trác Viễn nhỏ giọng hỏi:

“Bác sĩ có nói tình hình của bà ấy chưa?”

 

“Vẫn chưa.” Trình Ly lắc đầu.

 

Bà cụ Hướng ở trong phòng cấp cứu, bọn họ một mực trông chừng bên ngoài.

 

Ngay khi hai người nói chuyện, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ từ bên trong bước ra, trực tiếp hỏi:

“Cô là người nhà của Hướng Nguyên Hà đúng không?”

 

“Đúng vậy.”

 

Bác sĩ nói: “Người bệnh bị nhồi máu cơ tim cấp tính, tình trạng hiện tại tương đối nguy kịch, chúng tôi đã gắn vào hai đường thông tĩnh mạch, đồng thời tiến hành theo dõi máy đo nhịp tim.

Nhưng xem xét tình trạng của người bệnh khá nguy kịch nên phương pháp chữa trị trước mắt là mau chóng thực hiện kiểm tra vành động mạch, sau đó mới trị liệu mạch máu.”

 

Đây là mắt xích cần thiết để bác sĩ giải thích tình trạng bệnh cho người nhà bệnh nhân.

 

Tuy có một loạt thuật ngữ y khoa Trình Ly không thể hiểu, nhưng cô lựa chọn tin tưởng bác sĩ:

“Được, chúng tôi sẽ dốc hết sức phối hợp trị liệu, mong bác sĩ nhất định phải cứu bà ấy.”

 

Bác sĩ gật đầu, xoay người trở về phòng cấp cứu.

 

Chẳng mấy chốc lại có y tá đi tới bảo bọn họ thanh toán viện phí.

 

Hà Trác Viễn lập tức đứng dậy đi thanh toán.

 

Mãi cho đến năm giờ sáng hôm sau bác sĩ mới tuyên bố bệnh tình của bà cụ Hướng đã ổn định, bà ấy được đưa tới phòng bệnh ICU tiến hành quan sát.

 

Mọi người mới thở phào một hơi.