Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
----
Hà Trác Viễn lập tức gọi điện báo tin cho Dung Kỳ.
Đợi đến khi cậu ta gọi xong mới nói: “Cô Trình à, Dung tổng bảo tài xế đưa cô và ông về nghỉ ngơi trước.
Còn việc ở đây cứ giao cho tôi.”
Trình Ly quay đầu nhìn ông cụ Dung, cụ ông đã lớn tuổi nhưng vẫn cố gắng đến bây giờ.
“Cậu đưa ông cụ Dung về nhà trước đi, tôi ở lại bệnh viện.”
Cô đã hứa với Dung Kỳ sẽ ở lại đây.
Hà Trác Viễn còn muốn khuyên nhưng đã bị Trình Ly xua tay:
“Nhanh về đi thôi, ông cụ Dung gắng gượng lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi.”
“Ông không sao.” Rõ ràng ông cụ cũng không muốn đi.
Trình Ly dịu dàng dỗ dành: “Ông ơi, bây giờ ông phải giữ gìn sức khỏe của mình, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đợi đến sáng thì đi qua thăm bà cũng được mà.”
Khuyên một hồi cuối cùng ông cụ cũng chịu đi về.
Hà Trác Viễn đỡ ông cụ rời đi.
Trình Ly tìm một vị trí ngồi xuống trên hàng ghế bên ngoài phòng ICU.
Tuy đã là đêm khuya nhưng hàng ghế vẫn còn vài người đang ngồi, có người lo âu hoặc là chết lặng nhìn bức tường trắng tinh trước mặt, thỉnh thoảng có một hai tiếng khóc nức nở vang lên.
Có lẽ người bệnh trong phòng ICU, đa số đều ở trạng thái hôn mê.
Ngược lại lòng nhóm người nhà chờ bên ngoài như bị lửa đốt.
Trình Ly thức đến tận bây giờ đã thấm mệt rồi, nhưng cô vẫn gắng đợi đến khi Dung Kỳ tới.
Nhưng cơn buồn ngủ và mệt mỏi đã chiến thắng ý thức, cô nhắm mắt lại, đầu dần dần gục xuống, ngay khi gần gục xuống cô lại sực tỉnh.
Lặp lại vài lần như thế, cô chỉ đành nghiêng đầu mình cố định sang một bên khiến tư thế ngồi càng lúc càng không được thoải mái.
Cũng không biết bao lâu trôi qua.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ thì cô cảm thấy đầu mình tựa vào một thứ gì đó rất ấm, nó thoải mái đến nỗi khiến sự mệt mỏi của cô tan biến, cô ngủ càng sâu hơn.
Đột nhiên, hình như Trình Ly mơ thấy gì đó, mắt cô chợt mở ra.
Trong hai giây hoảng hốt, cô đột nhiên ý thức được mình đã dựa vào người bên cạnh.
“Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi.” Cô vừa quay đầu vừa giải thích.
Bỗng thấy được Dung Kỳ, lúc này lòng cô mới thoáng yên tâm.
"Cậu đã về rồi."
Trình Ly bình tĩnh nhìn anh.
“Tôi về rồi.” Dung Kỳ nâng hai má cô, nhẹ nhàng nói.
Trình Ly lấy lại tinh thần, lập tức báo cho anh biết tình hình:
“Bà cụ Hướng đang ở trong phòng ICU, bác sĩ nói rằng tám giờ sẽ đưa bà đi kiểm tra, thành viên trong gia đình thì vẫn ở lại đây.”
Trình Ly chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ánh mặt trời chói chang, cô nhanh chóng móc điện thoại ra.
“Mới bảy giờ mười lăm, không gấp.” Dung Kỳ biết cô sợ trễ giờ.
Hai người ngồi trên hàng ghế dài, nhất thời không biết nên nói gì.
Vẫn là Trình Ly thấp giọng hỏi trước: “Cậu về lúc nào thế?”
“Mới đây.” Dung Kỳ quay đầu nhìn cô, tròng mắt cô đầy tơ máu, vừa nhìn đã biết do mất ngủ gây ra.
Lúc này anh nên chủ động bảo cô về nghỉ ngơi mới phải.
Một lúc lâu sau, Dung Kỳ nhỏ giọng nói: “Để tôi bảo tài xế đưa cậu về, bây giờ để tôi ở đây trông chừng bà là được.”
Trình Ly thấy anh cô đơn một mình.
Người chung quanh còn tụm năm tụm ba, thỉnh thoảng còn có thể chuyện trò hoặc an ủi lẫn nhau.