Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
----
“Tôi ở lại với cậu.” Trình Ly khẽ nói: “Khi nào bà cụ Hướng được kiểm tra xong thì tôi về.”
Hơn tám giờ một tí, bà cụ Hướng được đẩy ra từ phòng ICU.
Dung Kỳ lập tức đi qua, nhìn thấy bà suy yếu nằm trên giường, anh nhanh chóng nắm lấy tay bà.
“Bà nội.” Anh cúi đầu gọi một tiếng.
Bà cụ Hướng nằm trên giường bệnh như cảm giác được, mí mắt bà khẽ nhúc nhích, cố gắng muốn mở mắt.
“Cháu đang ở đây, bà đừng mở mắt.” Dung Kỳ lập tức nói.
Bác sĩ thấy vậy cũng nói hai câu.
Vì thế nhóm người xuống tầng trệt kiểm tra, Trình Ly đi bên cạnh Dung Kỳ.
Khi bác sĩ đẩy giường bệnh vào, cả hai lại bị bỏ lại bên ngoài.
Trình Ly nhìn thấy anh dựa vào vách tường, vẻ mặt có sự cô đơn mà trước giờ cô chưa từng thấy, không khỏi khuyên nhủ:
“Cậu đừng quá sốt ruột, nhất định bà sẽ không sao đâu.”
Dung Kỳ nghe nói thế, bất chợt quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt sắc bén của anh khiến Trình Ly suýt nữa nghĩ rằng mình đã nói sai gì đó.
“Cậu có biết điều tôi luôn suy nghĩ trong lúc trên đường quay về đây là gì không?”
Trình Ly: “Là gì?”
Dung Kỳ lại lên tiếng, giọng nói cực kỳ trầm thấp:
“Tôi nghĩ rằng nếu bà nội thật sự gặp chuyện không may, thì chẳng phải tôi đã để bà ra đi trong tiếc nuối rồi ư? Tôi từng nghĩ rằng bà còn rất nhiều thời gian, tôi cũng có thể dành đủ thời gian của mình để khiến bà hài lòng.”
Làm sao Trình Ly không hiểu tâm trạng của anh, càng vào thời khắc này con người ta càng cảm thấy tiếc nuối.
“Chỉ cần sau này cậu có thể làm bà hài lòng là được.”
Trình Ly an ủi.
“Trình Ly.”
Tiếng gọi này cất lên khiến cô phải ngẩng đầu đáp lại.
Dung Kỳ cứ thế nhìn chằm chằm cô, không như những lần khác, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào ánh lên đôi con ngươi đen láy của anh, ánh sáng trong đôi mắt ấy lấp lánh mê người.
“Có muốn kết hôn với tôi không?”
Khi Trình Ly nghe được câu nói này liền trừng to mắt.
Lập tức, trái tim trong ngực cô đập thình thịch liên hồi, tiếng sau to hơn tiếng trước, lỗ tai cũng vang lên từng tiếng ong ong.
“Không phải cậu đã nói sẽ là đối tượng xem mắt của tôi hay sao?” Dung Kỳ trầm giọng nói.
Chuyện đó không giống.
Trình Ly khô miệng nói: “Lúc đó đầu tôi choáng váng nên mới nói ra những lời như thế, huống hồ xem mắt với kết hôn là hai chuyện khác nhau...”
“Vậy thì.”
Giọng nói của Dung Kỳ cắt ngang lời cô định nói.
Vậy thì cái gì?
Trình Ly chầm chậm ngẩng đầu, thì thấy anh bước đến trước mặt cô.
Tiếng người trong hành lang bệnh viện như hoàn toàn biến mất trong khoảnh khắc này.
Trước mắt cô chỉ còn mỗi mình anh.
“Vậy thì, hãy để đầu óc em choáng váng lần nữa đi.”