Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hồi lâu sau.
Qua thử nghiệm, Trần Minh đi đến kết luận: có lẽ là do tinh thần lực không còn ở trạng thái tràn đầy nữa.
Việc tinh thần lực bị nén ép chỉ xảy ra khi nó bị đường vân tia chớp dồn đến chân tường, không còn lối thoát. Giờ ý thức hải trống huơ trống hoác thế này thì hoàn toàn không cần thiết.
"May thật."
Trần Minh thở phào nhẹ nhõm.
Nếu thật sự là thế... thì đúng là...
Khụ.
Lúc này, cậu chuyên tâm cảm nhận tinh thần lực cấp Hai vừa được nâng cấp.
Vô cùng mạnh mẽ.
So sánh lại mới thấy, lần trước có thể đánh bại Chu Chính Viễn quả thật là do ăn may, nếu không xuất hiện hiệu ứng kết hợp thì cậu căn bản không có cửa thắng.
"Xem ra mình cũng không phải quá đen."
Trần Minh rất hài lòng.
Tâm trạng cậu hiện tại rất tốt. Tinh thần lực đã đột phá Hai Sao, cường độ đạt chuẩn, hẳn là có thể vẽ được các đường vân Hai Sao trong sách giáo khoa rồi!
Cũng có thể vận dụng một số công thức cao cấp đơn giản!
Vì hiệu ứng của đường vân Hai Sao mạnh hơn nên chỉ thẻ trắng Hai Sao mới chịu tải được. Mà muốn vẽ trên thẻ trắng Hai Sao thì tinh thần lực bắt buộc phải đạt chuẩn.
Thật ra, hồi còn là Chế Thẻ Sư Một Sao, cậu đã từng lén lút vẽ trên thẻ trắng Hai Sao rồi.
Ừm…
Không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Cô thủ thư ở thư viện đã liếc nhìn cậu đầy ẩn ý, nói rằng cậu "xâm nhập" vào thẻ trắng chưa đủ sâu.
Cái này thì ai mà nhịn được?
Bây giờ cuối cùng cũng đột phá Hai Sao rồi!!
Có nên quay lại vả mặt, cho cô ấy biết "chiều sâu" của mình không nhỉ…
Thế nhưng, Trần Minh nhanh chóng bình tĩnh lại.
Vả mặt chẳng có ý nghĩa gì. Người có thể làm quản lý ở thư viện của học viện Chế Thẻ tuyệt đối không phải người thường, "chiều sâu" của cô ấy cũng không phải thứ cậu có thể chạm tới.
Hơn nữa, cậu vừa mới bước vào cấp Hai, cần phải học hỏi rất nhiều kiến thức.
Ví dụ như: «Nền tảng Đường vân Hai Sao», «Toàn tập Đường vân Cao cấp Hai Sao», «Tính tương thích ngược của Thẻ trắng Hai Sao», «Tại sao thẻ chỉ có một đường vân Hai Sao vẫn được tính là thẻ Hai Sao?»... Một thời gian nữa rời trường sẽ không còn cơ hội đọc nữa.
Thế là, cậu lại khiêm tốn mượn sách về học.
…
Trong khi đó.
Một đoàn khảo sát nào đó đã hoàn thành công tác cuối cùng.
Lâm Hải Dương đích thân đến trường đưa tiễn họ. Tuy nhiên, ngay lúc họ sắp rời đi thì lại thấy Trần Minh đi ngang qua.
"Thằng nhóc này đáng tiếc thật."
"Đúng vậy, học lệch quá nghiêm trọng, thực lực cũng yếu, không biết bao giờ mới lên được Hai Sao… ???"
Ông ta đột nhiên "đứng hình".
Mấy người đồng hành liếc nhìn, mặt ai nấy đều "ngẩn tò te".
Khoan đã.
Nếu họ không nhìn nhầm, thằng nhóc này… lên Hai Sao rồi ư?!
Thật sự lên Hai Sao rồi?!
Mới có hai ngày!
Tinh thần lực cấp Hai tuy là cấp dễ đột phá nhất, nhưng lần đầu tiếp xúc với việc này, dù dễ đến mấy cũng cần một khoảng thời gian để thích nghi.
"Các vị lúc đó mất mấy ngày?"
"Chắc là bảy ngày, thầy giáo nói tôi là thiên tài bốn trăm năm có một."
"Tôi mất năm ngày, giáo sư nói tôi là thiên tài ngàn năm có một."
"Tôi mất ba ngày, sư mẫu nói tôi là thiên tài bốn ngàn năm có một."
"Vậy còn Trần Minh…"
Các vị chuyên gia nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác.
Tuy họ biết lời khen của trưởng bối có phần khoa trương, nhưng điều đó cũng phần nào nói lên độ khó của việc đột phá. Thế mà thằng nhóc Trần Minh này…
Hai ngày?
Không.
Có khi chỉ một ngày.
"Thằng nhóc này có gì đó mờ ám…"
"Hay là, chúng ta quan sát thêm một chút?"
"Cũng được."
Các vị chuyên gia trao đổi.
Lúc này, Lâm Hải Dương không thể ngồi yên: "Cậu ta…"
"Câm miệng."
Một vị chuyên gia đột nhiên ngẩng đầu lườm ông ta: "Thành thật một chút. Chuyện lần trước ta có thể xem như chưa thấy, lần này ngươi dám giở trò, ta sẽ là người đầu tiên diệt ngươi."
"Ơ…"
Lâm Hải Dương lúng túng: "Ngài hiểu lầm rồi."
"Hừ!"
Vị chuyên gia hừ lạnh một tiếng.
Ầm!
Lâm Hải Dương cảm thấy đầu óc mình như nổ tung.
Đối phương chỉ liếc mắt một cái, ông ta đã cảm thấy đất trời đảo lộn, như đang chao đảo giữa cơn sóng thần, bất cứ lúc nào cũng có thể bị sóng dữ nhấn chìm.
Không biết qua bao lâu, ông ta mới miễn cưỡng tỉnh lại từ cơn áp chế tinh thần lực.
Toàn thân ướt đẫm.
Mà trong thực tế, chỉ mới trôi qua một giây.
Khoảnh khắc này, Lâm Hải Dương đột nhiên hiểu ra những lời con trai mình nói có ý gì. Không ai là kẻ ngốc cả, đoàn khảo sát kia có chuyện gì mà chưa từng trải qua chứ?
Giờ xem ra, đối phương chỉ nể mặt con trai ông ta nên không thèm so đo mà thôi.
"Lần này chỉ là cảnh cáo."
Giọng chuyên gia dửng dưng: "Thằng bé Lâm Tuyền rất xuất sắc, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ đưa nó đi. Nên ta không muốn ngươi làm chuyện ngu ngốc, kéo chân nó."
"Là tôi đường đột rồi."
Lâm Hải Dương thành khẩn xin lỗi.
"Mong là vậy."
Vị chuyên gia ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Minh biến mất: "Quan sát thêm hai ngày nữa. Có lẽ, thằng nhóc này có thể mang lại cho chúng ta vài bất ngờ cũng không chừng."
"Rõ."
Đoàn khảo sát lại quyết định nán lại.
Họ rất muốn xem trình độ của Trần Minh.
Đáng tiếc, sắp tốt nghiệp rồi, trường học thật sự không còn cơ hội nào để thể hiện nữa.
…
Sắp tốt nghiệp rồi.
Trần Minh nắm bắt thời gian quý báu, học rất chăm chỉ trong thư viện.
Đây đều là những thứ mà nguyên chủ chưa từng tiếp xúc, đặc biệt là kiến thức liên quan đến đường vân cao cấp. Nắm vững những điều này mới có thể trở thành Chế Thẻ Sư Hai Sao đạt chuẩn.
Mất mấy ngày trời, cậu mới quen thuộc với những lý thuyết cơ bản này.
Sau đó, chính là giai đoạn chế thẻ Hai Sao.
Tinh thần lực đã lột xác, đạt cấp Hai, những tấm thẻ khó ban đầu có thể giúp nâng cấp tinh thần lực giờ gần như vô dụng. Cậu phải chuẩn bị một bản thiết kế thẻ bài Hai Sao.
Tuy nhiên, để đột phá Hai Sao, cậu có thể nói là đã cháy túi sạch sành sanh, trong tay chẳng còn đồng nào. Hơn nữa, từ giai đoạn Hai Sao trở đi, giá tất cả bản thiết kế đều tăng vọt.
Cậu vậy mà một cái cũng không mua nổi.
"Là vì đã qua giai đoạn cơ bản Một Sao với số lượng lớn nhất rồi sao?"
Trần Minh ngẫm nghĩ.
Còn về bản thiết kế quá đắt… Ơ?
Cậu nhanh chóng nghĩ rõ ràng, mình cũng có thể bán bản thiết kế mà!
Thế là, Trần Minh lướt qua sàn giao dịch, có chút động lòng.
Cậu hiện có hai bản thiết kế trong tay: Thẻ Mũi Băng Hình Cung do Lão Đổng phá giải, và Thẻ Băng Điêu Hình Cung do các chuyên gia phá giải.
Nếu bán ra ngoài, chắc sẽ rất đáng tiền nhỉ?
Thế là, cậu hớn hở đăng ký bản quyền, rồi treo bản thiết kế lên sàn giao dịch.
Đáng tiếc, không một ai ngó ngàng.
Cậu thậm chí còn nhận được một cuộc điện thoại bí ẩn từ một công ty đại lý chuyên nghiệp, sẵn lòng giúp cậu thực hiện "mua đứt" để bán.
"Mua đứt?"
"Vâng, dựa trên chi phí mua đứt chúng tôi sẽ chia lại hoa hồng."
"Đã mua đứt rồi mà còn phải chia hoa hồng?"
"Vâng, chúng tôi dù sao cũng là công ty đại lý, hoa hồng xem như là phí dịch vụ."
"Tỷ lệ này là…"
"9:1."
"Ai là 1?"
"Đương nhiên là ngài rồi."
"..."
Bụp!
Trần Minh dập máy.
Cậu biết bọn này ăn dày, nhưng không ngờ lại dày đến mức này.
Chín phần?
Thật sự dám đòi.
Thảo nào bản thiết kế trên thị trường lại đắt đến thế!
Người muốn bán thì không bán được, người muốn mua thì không mua nổi. Thị trường bị độc quyền rồi thì chỉ có thể mặc người ta xâu xé! Lũ trung gian chết tiệt!
Khoan đã!
Các lão làng R&D cũng không ít, chẳng lẽ không ai phản kháng sao?
Cậu tra cứu một chút, rồi trầm mặc. Trong hệ thống vận hành này, khi bạn trở thành tay to, chính họ sẽ phải cầu xin bạn chế thẻ, tỷ lệ 9:1 sẽ hoán đổi.
Lúc này, bạn đã là cánh tay đó rồi, còn đi phản kháng sao?
Trần Minh đột nhiên im lặng, cậu chợt nghĩ đến vài chuyện không nên nhắc đến.
Thôi vậy.
Cứ từ từ treo bán, thế nào cũng có người cần.
Trần Minh nghĩ vậy.
Lúc này, Lưu Tiểu Phong đang thử thẻ bài ở phòng bên cạnh tò mò chạy tới: "Anh Trần bán thẻ ạ?"
"Bản thiết kế."
"À..." Lưu Tiểu Phong chợt hiểu ra, "Vậy thì hơi khó đấy anh."
"Sao lại nói thế?" Trần Minh nghi hoặc.
"Chi phí quảng bá."
Lưu Tiểu Phong đưa ra ý kiến của mình: "Bản thiết kế này của anh Trần đúng là rất xuất sắc. Nhưng là một loại thẻ bài mới, độ nhận diện thấp nên khó bán. Rõ ràng là không phải ai cũng thích đang mua đồ lại bị nhân viên chào mời một sản phẩm tốt hơn đâu."
Trần Minh: →_→
Cũng đúng.
Cậu mua đồ đều phải tìm hiểu kỹ thông tin mới đi, ghét nhất là bị tiếp thị.
"Rồi thì..." Lưu Tiểu Phong hạ giọng: "Anh Trần có phải đã từ chối công ty đại lý rồi không ạ?"
"Đúng vậy."
"Bây giờ rất nhiều cửa hàng thẻ bài đều là chuỗi nhượng quyền. Sàn giao dịch bản thiết kế và các cửa hàng đều có hợp đồng với nhau. Những tấm thẻ chưa được họ công nhận thì cũng không được phép bán."
"..."
Trần Minh cạn lời.
Hiểu rồi, liên minh độc quyền thị trường.
Cửa hàng nhỏ sẽ không dùng loại bản thiết kế ít người biết này, cửa hàng lớn thì có bộ phận R&D riêng, còn cửa hàng tầm trung thì không dám gánh rủi ro bị trừng phạt.
Do đó, người mua bản thiết kế này gần như là không có.
"Thôi được."
Trần Minh dở khóc dở cười: "Vậy nếu tôi tự mở một cửa hàng online để bán thẻ của mình thì sao?"
"Còn phiền phức hơn."
Lưu Tiểu Phong nghĩ một lát: "Bản thiết kế chỉ bán một lần, còn thẻ bài thì khác. Muốn mở cửa hàng bán thẻ tức là khởi nghiệp, sẽ liên quan đến vấn đề kênh phân phối."
"Đầu năm có một loại thẻ game tên là 'Ma Sói Tứ Hợp Viện' nổi đình nổi đám, là vì hiệu quả của nó tốt sao? Không, là vì người ta nắm được kênh phân phối, lót hàng ở tất cả các cửa hàng, thậm chí còn sẵn lòng chia hoa hồng cao hơn. Các cửa hàng đều bán sống bán chết, sao mà không hot cho được?"
"Thẻ của anh có tốt đến mấy, tôi không cho anh lên kệ thì anh cũng chịu thôi!"
"Ngay cả khi mở cửa hàng online, cũng có phí nền tảng, quảng bá, chạy quảng cáo, thuê người đại diện..."
"Rồi còn quan hệ trong giới chế thẻ..."
"Phải tìm các đại sư và chuyên gia có uy tín để thuê họ viết bài review, dìm hàng đối thủ..."
"Ồ, rồi còn hình minh họa thẻ bài. Có người mua thẻ là vì art đẹp, còn phải mời họa sĩ nổi tiếng nữa..."
"Vân vân và mây mây."
Lưu Tiểu Phong chậm rãi giãi bày.
"..."
Trần Minh xây xẩm mặt mày.
Đờ mờ.
Mình chỉ muốn bán vài thứ gỡ vốn, mà phải xây cả một đế chế kinh doanh trước hay sao?
CHÚ THÍCH & GIẢI NGHĨA
Thiên tài X năm có một (四千年一遇的美女):
Giải thích: Meme này bắt nguồn từ năm 2014, khi truyền thông Nhật Bản gọi thành viên nhóm SNH48 Cúc Tịnh Y (Ju Jingyi) là "Thần tượng 4000 năm có một". Danh xưng này sau đó lan truyền mạnh mẽ trên mạng xã hội Trung Quốc và trở thành một cấu trúc meme dùng để cường điệu hóa, tâng bốc một cách hài hước hoặc mỉa mai một tài năng/nhan sắc nào đó. Trong truyện, sử dụng cấu trúc này (400 năm -> 1000 năm -> 4000 năm) để so sánh mức độ thiên tài của mình tạo ra một tình huống hài hước.
Dìm hàng (拉踩 - lācǎi):
Giải thích: Nghĩa đen của từ "lācǎi" là "kéo và đạp". Đây là một thuật ngữ phổ biến trong giới giải trí và marketing trên mạng Trung Quốc, chỉ hành vi cố tình nâng cao giá trị của một người/sản phẩm bằng cách so sánh và hạ thấp giá trị của những người/sản phẩm khác. Đây là một chiến thuật cạnh tranh không lành mạnh.