Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Cậu rành mấy chuyện này gớm nhỉ?”
Trần Minh kinh ngạc. Lưu Tiểu Phong nói năng đâu ra đấy.
“Đương nhiên rồi.”
Lưu Tiểu Phong ưỡn ngực, “Bố mẹ em mở cửa hàng mà, trước đây em cũng làm thêm ở đó nên mấy chuyện này rành lắm. Vì vậy em mới thi vào Khoa R&D, chính là để chế tạo thẻ bài của riêng mình, làm thẻ độc quyền cho cửa hàng nhà em! Giờ thì em cũng có bản quyền rồi!”
Nói rồi, cậu ta rút ra tấm thẻ bài được mình dày công nghiên cứu.
Ồ…
Trần Minh nhớ ra rồi, Lưu Tiểu Phong nghiên cứu chính là cái Thẻ Hỏa Cầu có mùi thơm thì phải?
Thế nhưng, khi cậu nhìn kỹ lại, liền ngớ người, trên tấm thẻ bài đó viết sáu chữ to đùng — Hỏa Cầu Vị Trái Cây - ER!
“Sáu chữ luôn à? Sao lại có er vậy?”
Trần Minh kinh ngạc.
“Thầy giáo là phan tê-liệt”
Lưu Tiểu Phong mặt không cảm xúc.
"À?"
"Vị trái cây.."
"Vị trái cer..."
Trần Minh chỉ có thể vỗ vai cậu ta: “Nén đau thương nhé.”
Nghe vậy, Lưu Tiểu Phong liền rưng rưng nước mắt.
“Anh Trần.”
Lưu Tiểu Phong nghĩ một lát rồi nói: “Thay vì bán đứt cho bọn họ, thà anh tặng cho trường còn hơn. Em nhớ là tặng cho kho bản quyền của trường sẽ được tích điểm. Dùng số điểm đó có thể đổi được rất nhiều bản thiết kế thẻ bài.”
“Rất nhiều ư?”
“Đúng vậy, trường mình tuy nghèo rớt mồng tơi và keo kiệt, nhưng ở những khoản không tốn tiền thì lại thoáng tay đến lạ.”
“…”
Trần Minh cạn lời.
Lời này cũng thật là tinh túy.
Tuy nhiên, xét đến việc mình hiện tại chỉ có một bộ thẻ bài hệ Băng, có lẽ nên đến trường tìm hiểu một phen, nếu tìm được thẻ bài phù hợp với mình…
Thế là, Trần Minh quyết định tặng bản quyền cho trường!
Rất nhanh, cậu đã nhận được một lượng lớn điểm tích lũy. Theo quy tắc của kho bản quyền, cậu có thể đổi được hàng trăm bản thiết kế cơ bản Một Sao hoặc năm mươi bản thiết kế cơ bản Hai Sao.
Đúng là số lượng lớn, dùng no nê.
Quả nhiên, ở những khoản không tốn tiền, trường thật sự rất hào phóng.
“Trao đổi bản quyền cũng tính!”
Trần Minh phấn chấn, đặc biệt đến kho bản quyền một chuyến, bắt đầu chọn bản thiết kế.
Đường vân tia chớp khả năng cao sẽ thất bại ư?
Không sao! Số lượng lớn mà!
Cứ coi như quay gacha đi!
Kiểu gì cũng phải có cơ chế bảo hiểm chứ nhỉ?
Thế là, Trần Minh sàng lọc hàng chục tấm thẻ bài Hai Sao tiêu chuẩn phù hợp với mình.
Còn về thẻ Tiến giai, thẻ Tuyệt phẩm ư?
Nực cười. Kho bản quyền của trường căn bản chẳng có mấy tấm! Mấy tấm ít ỏi đó không những hiệu quả không tốt mà đường vân cậu cũng chẳng hiểu nổi, đành tạm thời bỏ qua.
Hiện tại, điều quan trọng vẫn là nâng cao trình độ chế thẻ Hai Sao cơ bản.
Thế là cậu bắt đầu chế thẻ.
Thẻ Hai Sao có chút khác biệt so với thẻ Một Sao. Vì sự tồn tại của các công thức cấp cao, độ khó chế thẻ tăng lên không ít, cậu "lật xe" liên tục mấy lần mới dần dần thích nghi.
Soạt! Soạt!
Bút chế thẻ lướt qua.
Từng tấm thẻ bài bị đường vân tia chớp biến dị ra đời.
Tấm đầu tiên, thẻ phế phẩm, còn thua cả rác rưởi.
Tấm thứ hai, thẻ yếu, uy lực giảm đi đáng kể.
Tấm thứ ba, thẻ phế phẩm, thất bại.
Tiếp tục!
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Cùng với quá trình tu luyện của cậu, mùa tốt nghiệp cũng lặng lẽ đến.
…
Lúc này, trong lớp học.
Thầy Vương lần lượt trò chuyện riêng với từng học sinh.
Có người chuẩn bị khởi nghiệp mở cửa hàng, có người định chuyển ngành, có người chuẩn bị học cao học, có người chuẩn bị về quê cưới vợ, mỗi người đều có một tương lai tươi sáng.
Còn về Trần Minh…
“Em muốn trở thành Chế Thẻ Sư Nghiên cứu Khoa học?”
“Vâng ạ.”
“Con đường này không dễ đi đâu.”
Thầy Vương nhíu mày.
R&D cần thiên phú.
Chế thẻ cần sự nỗ lực.
Còn nghiên cứu khoa học?
Cần thiên phú + nỗ lực + tiền.
Rất nhiều người dù dành hàng chục năm nghiên cứu cũng không có kết quả gì.
“Mặc dù xét từ góc độ khoa học, việc thử và sai cũng rất có ý nghĩa, nhưng người ngoài sẽ không hiểu, có lẽ ngay cả gia đình em cũng sẽ không hiểu.”
Vì vậy, trừ khi điều kiện gia đình cực kỳ tốt, thầy sẽ không khuyên học sinh của mình theo ngành này.
“Trần Minh,” thầy Vương sắc mặt nghiêm túc, “Em nói cho thầy biết, tại sao em muốn trở thành Chế Thẻ Sư Nghiên cứu Khoa học.”
“Ờm…”
Trần Minh nhìn cái xác trong ý thức hải, cẩn thận nói: “Vì đam mê ạ?”
Một câu nói khiến thầy Vương trầm mặc.
Thầy đã đưa ra rất nhiều lời khuyên tốt nghiệp. Vì tiền, vì danh, vì gái, thầy đều có thể tìm cách khuyên giải, thậm chí giới thiệu cho một con đường tốt hơn. Duy chỉ có cái lý do "vì đam mê", "vì ước mơ" này, thầy thực sự hết cách.
“Thôi được.”
Thầy Vương thở dài, ngừng lại một lát rồi đưa cho Trần Minh một số điện thoại: “Đây là số điện thoại của một người bạn làm Chế Thẻ Sư Nghiên cứu Khoa học của thầy. Nếu sau khi tốt nghiệp em vẫn muốn theo con đường này, có thể đến đó xem thử, tích lũy chút kinh nghiệm làm việc, có lẽ sẽ tốt cho em.”
“Em cảm ơn thầy.”
Trần Minh rất biết ơn. Một người thầy tận tâm như vậy, không còn nhiều nữa rồi.
Rất lâu sau, buổi trò chuyện kết thúc. Mọi người đều hiểu, đây coi như là buổi học cuối cùng, cũng là đoạn cuối của thời sinh viên. Bất kể mối quan hệ ra sao, sau lễ tốt nghiệp, mọi người đều sẽ đường ai nấy đi.
Vì vậy, mấy ngày nay lại là khoảng thời gian bận rộn nhất của sinh viên.
Có người tỏ tình, có người chia tay, có người nhảy hồ.
Khổ tâm nhất là đội ngũ bảo vệ của trường, lúc thì chạy đi dập nến tỏ tình, lúc thì leo lên sân thượng khuyên đứa thất tình, lúc thì lội xuống hồ vớt đứa dại dột, cũng là lúc công việc nhiều nhất trong năm.
Trần Minh cũng nhận được một đống thư tỏ tình.
Có của đàn em khóa dưới.
Có cả của giáo viên.
Và còn có cả của đàn em trai nữa.
Đây chính là "độ chất" của Anh Cuồng Thảo.
Trần Minh từng nghi ngờ có vài người đã hiểu lầm nghĩa đen của cái biệt danh này mà tìm đến cậu, muốn nhân lúc chia tay trường mà "bung lụa" lần cuối.
Thật hết nói nổi.
Cậu là loại người đó sao?
“Tuổi trẻ mà.”
Trần Minh cảm thán một tiếng. Mấy cái chuyện tuổi trẻ này cậu đều đã trải qua rồi, nên không chút do dự mà đắm chìm vào việc chế thẻ.
Như vậy, sau này khi công thành danh toại, cậu cũng có thể nói một câu: “Thay vì bạn bè đồng trang lứa với tôi dành thời gian để ngủ, chơi, yêu đương,... còn tôi thì tu luyện mà thôi. - Trích lời huỳnh Trần Minh”
Thật thanh tao biết bao!
Đáng tiếc, chuyện kiếp trước đen đủi thì kiếp này cũng chẳng khá hơn là mấy.
Từng tấm thẻ bài thất bại… Cậu chỉ có thể coi đó là tích lũy kinh nghiệm quý giá. Dù sao thì, ai vừa đột phá Hai Sao đã chuẩn bị hàng chục bản thiết kế để đem ra phá chứ?
May mà, ngay lúc sắp kết thúc, tấm thẻ bài trong tay cậu cuối cùng cũng miễn cưỡng thành công một tấm.
Ừm…
Thẻ Vũ khí Hai Sao — Lang Nha Đao.
Hiệu quả: Thông qua năng lượng ngưng tụ thành một vũ khí tiêu chuẩn cường độ Hai Sao, thời gian duy trì: mười phút, đủ để hoàn thành một trận chiến tiêu chuẩn.
Đây cũng là tấm thẻ Hai Sao đầu tiên mà Trần Minh nắm giữ.
Cùng với việc tấm thẻ này hoàn thành, quãng thời gian ở Học viện Chế Thẻ cũng đi đến hồi kết.
…
Ngày hôm sau, lễ tốt nghiệp được tổ chức như đã hẹn.
Học sinh đã có giấc ngủ hai tiếng hạnh phúc nhất phần đời còn lại trong bài phát biểu của hiệu trưởng, sau đó mới chụp ảnh lưu niệm, lần lượt chia tay.
Triệu Hàng đặc biệt trở về nói lời tạm biệt rồi lại đi.
Lưu Tiểu Phong về quê mở cửa hàng.
Còn có mấy bạn nam cùng ký túc xá quen mặt khác, cũng sau khi chào tạm biệt liền rời đi.
Bạn nữ thì… ờ, không thân lắm, cậu cũng chẳng gặp được mấy người.
Đến tối, phần lớn sinh viên đều háo hức rời trường, chào đón cuộc sống mới.
Trừ Trần Minh.
Vì cậu bị bác quản lý ký túc xá giữ lại.
“Này cháu, cái bức tường này của cháu là sao thế?”
“Lần trước ta đi kiểm tra định kỳ đã thấy trên tường có một cái lỗ.”
“Bọn trẻ các cháu sức dài vai rộng, không có chỗ giải tỏa thì ta hiểu được, nhưng hành hạ bức tường có quá đáng không?”
“Hành hạ thì thôi đi, đằng này còn ‘thông’ cho nó sập luôn là thế nào?”
“Không được, cháu phải đền tiền! Ta mà tìm một tấm Thẻ Tường Đất để trám vào cũng tốn kha khá tiền đấy.”
Cuối cùng, giọng bác quản lý ngày càng cao, Trần Minh vội vàng đền tiền cho yên chuyện. Cậu đã có một biệt danh hết hồn rồi, không muốn có thêm cái thứ hai.
…
Rất lâu sau, Trần Minh mang hành lý rời trường.
Cậu có thư giới thiệu của thầy Vương và Lão Đổng, cả hai thầy đều giới thiệu những công việc rất tốt, dặn cậu có thời gian thì đi xem thử. Theo kế hoạch, cậu định tìm một chỗ ở trước rồi mới đi phỏng vấn. Đối với cuộc sống tương lai, cậu vẫn có chút kỳ vọng.
Thế nhưng, không ngờ rằng, vừa ra khỏi cổng trường không lâu, cậu đã bị chặn lại.
???
Trần Minh ngẩng đầu nhìn, liền ngạc nhiên: “Trương Vân Thiên?”
CHÚ THÍCH & GIẢI NGHĨA
Gacha / Quay Gacha (抽卡 - chōu kǎ):
Giải thích: Bắt nguồn từ máy bán đồ chơi tự động Gashapon của Nhật Bản, "Gacha" là một cơ chế trong các trò chơi điện tử (đặc biệt là game di động) nơi người chơi sử dụng tiền tệ trong game (hoặc tiền thật) để nhận được các vật phẩm/nhân vật ngẫu nhiên. "Quay gacha" đã trở thành một thuật ngữ phổ biến để chỉ hành động này.
Cơ chế bảo hiểm / Pity System (保底 - bǎodǐ):
Giải thích: "Bǎodǐ" (bảo để), nghĩa đen là "bảo vệ đáy/nền". Đây là một tính năng trong các game gacha, đảm bảo người chơi sẽ nhận được một vật phẩm hiếm sau một số lần quay thất bại nhất định. Nó được gọi là "pity system" (hệ thống thương hại) vì game "thương hại" người chơi quá xui xẻo.
'Thông' cho sập (日塌了 - rì tā le):
Giải thích: Đây là một câu đùa tục.
日 (rì): Nghĩa gốc là "ngày" hoặc "mặt trời". Tuy nhiên, trên mạng xã hội và trong văn nói Trung Quốc, nó là một từ lóng phổ biến và thô thiển, mang nghĩa là "quan hệ tình dục", tương đương với F-word trong tiếng Anh.
塌了 (tā le): Nghĩa là "sập, đổ".
Kết hợp: Lời buộc tội của bác quản lý ký túc xá theo nghĩa đen là "Sao lại đ.ụ. với nó đến sập luôn rồi?".