Khoa Học Chế Thẻ Sư

Chương 23. Người đàng hoàng ai lại đi làm nghiên cứu khoa học cơ chứ!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"He he."

Trương Vân Thiên cười khoái trá, "Trần Minh, cuối cùng tao cũng đợi được đến ngày mày tốt nghiệp rồi."

"Ủa?"

Trần Minh sửng sốt, "Mày vì để chặn tao mà chờ suốt đến lúc tao tốt nghiệp luôn á?"

"Đương nhiên."

Trương Vân Thiên lạnh giọng, "Đánh nhau với mày trước khi tốt nghiệp, ông đây có khi cũng bị trường kỷ luật, bằng tốt nghiệp còn không lấy được. Nhưng giờ thì khác rồi, tất cả đều là người xã hội, ai sợ ai."

Trần Minh kinh ngạc thán phục.

666, thanh niên am hiểu pháp luật ghê.

"Mày nghĩ mày đánh lại tao à?"

Trần Minh thở dài.

"Không lại."

Trương Vân Thiên ngược lại rất thành thật, "Nên tao gọi bạn tới rồi."

Nói rồi.

Hắn tránh sang một bên, một gã đô con vạm vỡ từ bên cạnh bước ra, cánh tay để trần xăm trổ hình đầu hổ hung tợn, trông rất đáng sợ.

Võ Trang Giả…

Trần Minh nheo mắt, "Trương Vân Thiên, mày có biết mày đang làm gì không?"

"Biết chứ."

Trương Vân Thiên căm hận, "Hôm nay tao nhất định phải dần cho mày một trận, sau đó lột truồng mày rồi quăng ra phố đi bộ!"

Mối hận bị lột đồ ngày đó, hắn vẫn nhớ như in!

"Sợ cái đếch."

Gã đô con bước lên một bước, mặt mày hung tợn, "Bố mầy chuyên làm nghề này, coi như bị tóm, cùng lắm bố mầy vào tù ngồi với mày mấy hôm."

Tuy nhiên.

Lúc này.

Ở một nơi mà họ không hề để ý, Lâm Hải Dương và đoàn khảo sát đang chứng kiến cảnh này.

"Là Võ Trang Giả cấp Một đỉnh phong."

Sắc mặt mọi người không tốt lắm.

Mâu thuẫn giữa các Chế Thẻ Sư họ sẽ không can thiệp, nhưng Võ Trang Giả ra mặt thì tính chất đã khác. Kể cả khi Trần Minh không gia nhập, họ cũng không muốn thấy một Chế Thẻ Sư bị bắt nạt.

"Để tôi."

Lâm Hải Dương nhìn sắc mặt mọi người, chuẩn bị ra tay.

"Không cần, cứ xem đã."

Vị chuyên gia sắc mặt bình tĩnh.

Vì sức chiến đấu của Chế Thẻ Sư rất yếu, nên khả năng xử lý khi đối mặt với khủng hoảng cũng là một phần của bài khảo sát.

Biết chạy trốn cũng là một loại bản lĩnh.

Giờ phút này.

Gã đô con đã ra tay.

Vù—

Thẻ bài bay lượn.

Hai tấm thẻ lóe sáng.

Một thẻ vũ khí hóa thành cây côn dài hai mét màu tím xuất hiện trong tay gã, tấm còn lại như một lớp giáp băng giá nhanh chóng bao trùm toàn thân gã.

Đây là hai lá bài cốt lõi mà gã thường dùng nhất: Giáp Băng và Côn Lôi Điện.

Hừ!

Gã đô con hừ lạnh, lao tới từ trên không.

Thân hình vạm vỡ cùng bộ giáp xanh lam nhạt, cộng thêm cây côn trong tay, tạo ra một sức uy hiếp cực lớn.

Cùng lúc đó.

Trần Minh cũng không chút do dự ném thẻ bài của mình ra.

Lá đầu tiên, Thẻ Mũi Băng Hình Cung!

Vút!

Mũi băng tuy có góc độ hiểm hóc, nhưng đối mặt với lớp giáp phòng thủ vững chắc của gã đô con lại không thể xuyên phá.

Lá thứ hai, Thẻ Băng Điêu Hình Cung!

Vút!

Ba tượng băng xuất hiện.

Keng! Keng! Keng!

Là một Võ Trang Giả, gã liếc mắt đã nhìn ra mánh khóe của lá bài này, không thể để chúng cùng lúc rơi xuống người mình! Vì vậy, gã ra tay trước, lần lượt đập nát từng tượng băng.

Thẻ Mũi Băng Vòng Tròn?

Càng không thể!

Đó là thẻ chuyên dùng cận chiến!

Thể chất của Võ Trang Giả vượt xa Chế Thẻ Sư, cậu mà áp sát thì chỉ có tìm chết.

"Chỉ thế thôi à?"

Gã đô con từng bước áp sát, "Ngu xuẩn! Sức chiến đấu của Võ Trang Giả không phải thứ mà bọn Chế Thẻ Sư các người có thể so bì đâu!"

Hắn vẫn còn quá cẩn thận rồi!

Cũng phải, đối thủ lần này cũng chỉ là một Chế Thẻ Sư quèn vừa mới tốt nghiệp.

Và lúc này.

Trần Minh nhíu mày, từ trong ngực áo lấy ra một lá bài.

"Thẻ Tiến giai Hai Sao."

Gã đô con cảnh giác hơn một chút.

"Không tệ."

Trần Minh khẽ gật đầu.

Thẻ vũ khí tiêu chuẩn Hai Sao: Ngưng tụ một cây Lang Nha Đao dài một mét rưỡi, rộng 0.3 mét, hình dáng như răng sói.

Còn sau khi bị đường vân tia chớp biến dị thì…

"Anh giai đây."

"Biết khó mà lui đi."

Trần Minh thở dài.

"Hờ."

Gã đô con bật cười.

Là Võ Trang Giả, họ quá rõ cái gì gọi là "sẩy chân", nhưng Trần Minh này… chỉ là một Chế Thẻ Sư bình thường vừa tốt nghiệp!

Mới lên Hai Sao!

Thậm chí chỉ có một lá bài Hai Sao!

Hắn toàn thân vũ trang, làm sao có thể thua được?

Thế là.

Thân hình hắn bùng lên lao tới.

"Vậy sao?"

Trần Minh thở dài.

Ngay lúc đối phương lao tới, ngay khoảnh khắc gã đô con chuyển động, cậu không chút do dự kích hoạt lá bài trong tay, cùng lúc đó, một vệt sáng màu xanh lam lóe lên.

Vù—

Năng lượng tỏa ra.

Gã đô con trong lòng khẽ động.

Nghĩ đến đòn tấn công kỳ quái của Thẻ Mũi Băng Hình Cung lúc nãy, một lá bài trong bộ bài của gã bay ra, một luồng năng lượng mạnh mẽ ngưng tụ thành một vòng xoáy trước mặt.

Ầm!

Năng lượng bùng nổ.

Thân hình gã vừa lao đến trước mặt Trần Minh, vậy mà trong khoảnh khắc này lại đột ngột lùi về phía sau.

Thẻ kỹ năng tiến giai Một Sao: Cực Tốc Lùi Gấp, có thể bộc phát lùi lại một khoảng cách ngay lập tức, là một con át chủ bài trong cận chiến, đặc biệt là trong những trận đấu thế này!

Tưởng gã ngu à?

Hờ.

Một cú lao tới, một cú lùi lại, con bài tẩy của đối phương sẽ lộ ra hết!

Lúc này, lá bài trong tay Trần Minh bùng nổ, có vẻ là một thẻ vũ khí, còn gã thì đã sớm lui về khoảng cách an toàn, cách xa mười ba, mười bốn mét.

Ha ha ha ha ha.

Gã đô con đắc ý, ông đây giả vờ tấn công, rồi lại co giò bỏ chạy, đợi mày dùng hết bài rồi quay lại diệt mày! Chuyện "sẩy chân" tuyệt đối không thể nào xảy ra với ông đây.

Tốc độ của ông đây!

Thân pháp của ông đây!

Đều là hàng đỉnh…

Phập!

Bả vai đột nhiên đau nhói, gã đô con có chút mờ mịt cúi đầu, nhìn thấy vai mình bị một lưỡi đao xuyên thủng.

Sao có thể!

Gã có chút hoang mang quay đầu lại, kinh hãi nhìn thấy vũ khí trong tay Trần Minh, cái cây Lang Nha Đao chết tiệt đó, cái cây Lang Nha Đao vốn chỉ dài mét rưỡi, không biết vì sao, lại dài đến tận mười lăm mét…

???

Gã đô con hoàn toàn bối rối.

Gã nhìn cây đao dài mười lăm mét xuyên qua thân thể mình, nửa ngày trời không hoàn hồn. Cái thứ thẻ vũ khí quái thai gì thế này???

Thân pháp?

Tốc độ?

Hoàn toàn không cần!

Lá bài này chỉ cần nhắm trúng, ngay khoảnh khắc kích hoạt là đã xiên chết gã rồi!!!

Và lúc này.

"Đệt!"

Trương Vân Thiên cảm thấy không ổn, quay người bỏ chạy.

Đáng tiếc.

Vừa chạy được mười bốn mét.

Phập!

Hắn cũng bị xiên thủng.

"…"

Trương Vân Thiên nhìn cây Lang Nha Đao xuyên qua ngực, cứng đờ người không dám nhúc nhích.

Giờ phút này.

Trong con hẻm chìm vào tĩnh lặng.

Gã đô con ôm vai, không dám động đậy.

Thế là, hai người ngay ngắn thẳng tắp đứng ở đó, không ai dám cử động, sợ lại bị xiên thêm phát nữa.

Phù.

Trần Minh thở phào nhẹ nhõm.

Đây chính là lý do cậu không muốn dùng lá bài này, bởi vì lần này lá bài vũ khí sau khi bị đường vân tia chớp biến dị, thứ thay đổi lại là kích thước!

Hơn nữa.

Chỉ có chiều dài là thay đổi.

Thẻ vũ khí bình thường: Ngưng tụ một cây Lang Nha Đao kích thước phù hợp, có thể dùng để chiến đấu liên tục.

Thẻ vũ khí tia chớp: Ngưng tụ một cây Lang Nha Đao có chiều dài tăng gấp mười lần, vì vũ khí quá dài nên bạn thậm chí không thể sử dụng hay vung vẩy bình thường!

Không chỉ vậy, nó còn có thể cho đối phương chạy trước mười bốn mét…

Giờ phút này.

Không chỉ bọn họ.

Ngay cả đoàn khảo sát đang quan sát cũng bối rối, các vị chuyên gia nhìn nhau, mặt mày ngơ ngác.

Ơ cái này…

Thẻ vũ khí?!

Mấy vị gọi cái của nợ này là thẻ vũ khí á?!

Đặc điểm cơ bản nhất của thẻ vũ khí chẳng phải là phải dùng được như vũ khí, có thể chiến đấu liên tục sao?! Cái thứ này của cậu, cậu vung nổi không?

Bịch!

Trương Vân Thiên lập tức quỳ xuống, "Anh giai, tôi sai rồi."

"He he."

Trần Minh nheo mắt, chọn gọi cảnh sát.

Hồi lâu sau.

Nhân viên thực thi pháp luật đến nơi.

Trương Vân Thiên lập tức nhận tội.

"Là anh Trần Minh phải không ạ?"

"Xin mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến để lấy lời khai."

Nhân viên thực thi pháp luật rất khách sáo.

"Được thôi."

Trần Minh đi cùng họ.

Cùng lúc đó.

Đoàn khảo sát đang tiến hành đánh giá cuối cùng.

"Các vị thấy sao?"

"Tôi thấy không ổn lắm. Lá bài này đúng là có đường vân của thẻ vũ khí, nhưng uy lực cũng chỉ ngang một thẻ tiến giai Hai Sao bình thường, chỉ đơn thuần là kéo dài ra, những chỗ khác không đổi, tương đương với việc hy sinh khả năng điều khiển để biến nó thành một lá bài đâm xuyên thuần túy!"

"Đúng vậy, cũng không thể thi triển các chiến kỹ kết hợp của thẻ bài loại đao, khuyết điểm rất lớn."

"Tôi lại thấy cũng được, trong một số tình huống đặc biệt lại có tác dụng thần kỳ, đối với những người không kịp phòng thủ thì nó đúng là một tuyệt chiêu."

"Nhưng mà."

Một vị chuyên suy nghĩ một lát, "Lá bài này hôm nay đã có hiệu quả, đúng không?"

Mọi người lập tức hiểu ý.

Đúng vậy.

Bất kể lá bài này có ưu nhược điểm gì, ít nhất hôm nay, trong tình huống này, nó đã phát huy được ưu thế… rất dài của mình.

"Chuyến này đến Tinh Thành không uổng công."

Vị chuyên gia rất hài lòng.

Và lúc này.

Trợ lý thấp giọng nói: "Đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi ạ."

"Bây giờ sao?"

"Vâng."

"Xem ra không đợi được cậu ta ra rồi."

Vị chuyên gia có chút tiếc nuối, ông còn mấy thành phố phải bay qua, ở đó có vài đứa trẻ cần khảo sát, còn về vấn đề suất tiến cử…

Ông nhìn về phía Lâm Hải Dương, "Tôi có thể tin ông được không?"

"Xin ngài cứ yên tâm."

Lâm Hải Dương ưỡn thẳng lưng.

"Tốt lắm."

Vị chuyên gia liếc nhìn ông ta đầy ẩn ý, "Mười ngày sau, trong buổi phỏng vấn đánh giá, tôi hy vọng lúc đó có thể thấy cả hai đứa nó."

Nói xong.

Đoàn khảo sát vội vàng rời đi.

Vãi.

Lâm Hải Dương trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Tin tốt: Suất tiến cử của con trai cuối cùng cũng chốt xong, đây là bước đầu tiên để cá chép hóa rồng! Một khi phỏng vấn thành công, từ đó sẽ một bước lên mây!

Tin xấu: Bắt buộc phải có Trần Minh.

Ý của vị chuyên gia đã quá rõ ràng, đến lúc đó Trần Minh không đến được, Lâm Tuyền cũng khỏi cần đi. Nhưng vấn đề là, ngài cũng có hỏi Trần Minh đồng ý hay không đâu!

Cái nghề vừa đốt tiền vừa phải có "ông bô" chống lưng mới ngóc đầu lên nổi ở giai đoạn sau này…

Thời buổi này, người đàng hoàng ai lại đi làm nghiên cứu khoa học cơ chứ!

CHÚ THÍCH & GIẢI NGHĨA

"Ông bô" chống lưng (拼爹 - pīndiē):

Giải thích: "Pīndiē" là một từ lóng hiện đại của Trung Quốc, nghĩa đen là "so kè bố". Nó chỉ hiện tượng xã hội nơi thành công của một cá nhân không phụ thuộc vào tài năng hay nỗ lực của họ, mà phụ thuộc vào quyền lực, địa vị và tài sản của cha mẹ họ. Vậy nên đa số truyện nhận bố (cha, nghĩa phụ hoặc từ tương đương) là chỉ về việc này. Cũng đúng, bảo là sau lưng tôi có người ngầu như bảo Tê Liệt là Bố LPL vậy. 14 - 0 lận mà.

666:

Giải thích: Bắt nguồn từ tiếng lóng trong game của Trung Quốc, số 6 (六, pinyin: liù) đọc gần giống với từ "溜" (liū), có nghĩa là "trôi chảy", "thuận lợi", hoặc "mượt mà". Do đó, "溜溜溜" (hoặc 666) được sử dụng như một lời khen mang tính chất "super smooth" (cực mượt), cũng có nghĩa là "ngầu", "bá đạo", "pro". Dãy số "666" được dùng để thể hiện sự thán phục trước một kỹ năng điêu luyện. Dần dần nó lan rộng ra ngoài cộng đồng game và được dùng trong nhiều ngữ cảnh, đôi khi mang cả ý nghĩa mỉa mai, châm biếm.