Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Bằng hữu, chỗ này không có người, ngươi có thể đi ra rồi.” Thanh âm quanh quẩn trong đường nhỏ, nhưng không có ai đáp lại.

Chuyện là sau khi rời khỏi trường học không lâu, gã chợt phát hiện có người đi theo mình.

Hừ!

Giữa ban ngày ban mặt lại dám theo dõi kiếm tu của Kiếm Tông? Tưởng thanh kiếm trong tay gã cùn rồi à?

Bỗng nhiên, sau lưng gã tê dại, lông tơ toàn thân dựng đứng. Không chút do dự, gã trực tiếp xoay người chém xuống một nhát.

Cạch!

Kiếm quang màu tím hình bán nguyệt nghiêng nghiêng chém ra, quang mang chiếu sáng thân hình một kẻ bịt mặt cũng không biết đã xuất hiện từ lúc nào, chỉ thấy trên người đối phương mặc một bộ trang phục vận động bình thường, gương mặt đeo khẩu trang, trong mắt ẩn chứa sát ý không hề che giấu.

Rắc!

Kiếm quang màu tím bị bóp nát dễ như trở bàn tay, đối phương hành động nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đến trước mặt gã, chộp lấy cổ gã, đè gã đụng vào vách tường, hoàn toàn không cho gã có cơ hội chém ra nhát kiếm tiếp theo.

Pháp lực cuồng bạo nóng rực tràn vào trong cơ thể, sức mạnh cường đại đến mức khó có thể rung chuyển đang gắt gao chế trụ khí mạch của gã, trấn áp pháp lực toàn thân gã.

Thể tu!

Tu vi còn cao hơn mình!

Loại thể tu cấp bậc này vì sao lại bị mình phát hiện?

Mẹ nó chứ!

Bị câu rồi!

Người này cố ý để gã phát hiện ra.

Dưới sự áp bách của khí cơ cường đại, gã chỉ cảm thấy hình ảnh trước mắt dần trở nên mơ hồ, trên vách tường xung quanh dán từng lá bùa, ánh sáng nhạt hình thành một khu vực hình bán nguyệt, phong tỏa hết thảy động tĩnh nơi này.

Đối phương không muốn làm lớn chuyện!

Chẳng trách vừa xuất hiện đã dùng thủ đoạn như sấm sét.

“Đám tạp chủng chết tiệt các ngươi, không thể thành thật một đoạn thời gian được hả?!” Thanh âm trung tính, dường như là rất nhiều giọng nói hòa cùng một chỗ, khiến người ta không phân biệt ra chất giọng chính xác là gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ đang cố gắng kiềm chế ở trong đó.

“Ta con mẹ nó...”

Bốp!

Một quyền đã đánh vào mặt, trực tiếp đánh cho đầu óc gã choáng váng, trước mắt biến thành màu đen.

“Ta không...!”

Bốp!

“Ngươi nghe ta...!”

Bốp bốp!

Từng quả đấm trực tiếp đánh cho gã nói không nên lời.

Ta con mẹ nó rốt cuộc đã đắc tội gì với ngươi chứ?

Keng!

Tấm ngọc bài màu vàng rớt xuống mặt đất chợt phát ra tiếng vang giòn giã, lúc này nắm đấm liên miên không dứt mới ngừng lại. Người bịt mặt nhặt ngọc bài lên, dường như hơi có chút sững sờ.

“Các ngươi lại dám động thủ với người của Lâm gia?”

Ý thức của thanh niên kia đã có chút mơ hồ, nhưng vừa nghe được lời này vẫn gắng gượng rống lên.

“Đây con mẹ nó là của sư huynh ta!” Giọng nói mơ hồ không rõ.

“...” Kẻ bịt mặt thoáng im lặng một giây mới lên tiếng hỏi: “Ngươi là người của Kiếm Tông?”

“Nói nhảm! Úi ~ “

Có lẽ câu nói này đã gây ảnh hưởng đến vết thương, khiến cho nửa cái răng vừa bị đánh nát rớt xuống, cũng khiến gã đau đến mức vội vàng hít sâu một hơi. Sau khi đè nén cảm giác ấm ức và phẫn nộ trong lòng, gã cố gắng điều động một tia pháp lực để giảm bớt cơn đau kia, sau đó mới có thể lên tiếng nói tiếp: “Ta là Kiếm Tông Lý Phong Bình, ngươi là kẻ nào, vô duyên vô cớ sao lại đánh ta?”

“Vậy ngươi chạy vào ngõ nhỏ này để làm gì?”

Ta con mẹ nó muốn giết ngược lại ngươi đấy, có quỷ mới biết cảnh giới của ngươi còn trên cả ta.

“Ngươi một mực đi theo ta, đương nhiên là ta muốn kéo ngươi ra rồi.”

“...Xin lỗi, ta nhận nhầm người.”

Nhận nhầm người?!

Mẹ nó chứ...

Không đợi gã mắng ra tiếng, một viên đan dược đã bị cưỡng ép nhét vào trong miệng.

Đan dược phát huy tác dụng rất nhanh, miệng vết thương trên mặt truyền đến từng tia tê dại, chờ gã thấy được rõ ràng cảnh tượng trước mắt, người bịt mặt và đống phù lục dán xung quanh đã biến mất không còn thấy đâu nữa.

Meo ~

Con mèo đen nhảy từ trên đầu gã xuống, dừng lại trước người, thông qua đôi mắt mèo màu hổ phách ấy, gã có thể chứng kiến cái đầu mình đã sưng u lên rồi.

Sau khi lượn lờ vòng quanh gã một lượt, con mèo đen kia cũng quay đầu rời đi.

Nhìn cái ngõ nhỏ trống rỗng, lúc này Lý Phong Bình cũng không đè nén được nỗi ấm ức trong lòng nữa.

Ta con mẹ nó đã trêu ai ghẹo ai chứ?

...

Giữa trưa, bên trong đại sảnh Tạp Sự Đường, Tả Vũ Ninh một tay chống đầu, nhàm chán ngáp một cái, 'công việc này tốt thì tốt, nhưng bình thường lại quá thanh nhàn', còn một tay khác nàng đang cầm điện thoại, lật xem một cuốn tiểu thuyết rất hot dạo gần đây.

Trong lòng nàng không khỏi suy nghĩ, tới lúc nào thì mình mới có thể trở thành đại tu sĩ cầm kiếm tiêu dao, trừ ma vệ đạo như tồn tại được miêu tả trong sách đây?

Thùng thùng!

Đang mơ màng suy nghĩ, một âm thanh đột ngột vang lên khiến nàng giật nảy cả mình.