Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nàng vừa quay đầu lại đã thấy một kẻ kỳ quái, đầu quấn băng vải, không để lộ ra một khe hở nào, đang đứng bên ngoài.

Tả Vũ Ninh hốt hoảng đứng bật dậy hét lên: “Yêu nghiệt lớn mật! Dám gây sự tại Tạp Sự Đường của Kiếm Tông hả?”

“???”

Đệ tử mới vào Kiếm Tông đều ăn nói như vậy sao?

Lý Phong Bình lấy ra miếng ngọc bài màu lam đại biểu cho thân phận của mình: “Ta không phải yêu nghiệt, ta tới làm việc.”

“...”

Cái này quá mức ngại ngùng đi.

“Thì ra là sư thúc, ngài có yêu cầu gì sao?” Gương mặt Tả Vũ Ninh đỏ lên, ngón chân cào đất, chỉ hận không thể cào ra một cái lỗ để mình chui vào, nàng vội vàng nhận lấy tấm ngọc bài kia, ấn mở thông tin thân phận.

【Tên: Lý Phong Bình】

【Cảnh giới: Nguyên Anh】

【Thân phận: Đệ tử nội môn】

Sau đó, nàng lại lấy thiết bị phân biệt pháp lực kia ra: “Mời sư thúc rót một tia pháp lực vào để xác nhận thân phận.”

Trước kia Lý Phong Bình đã làm không ít nhiệm vụ nên cũng khá là quen thuộc với quy trình này rồi, sau khi gã rót vào một tia pháp lực vào, trên màn hình máy tính cũng lập tức hiện ra một dòng chữ.

【Xác nhận thông qua 】

Lần này lại rất nhanh đấy, trong lòng Tả Vũ Ninh thầm nghĩ.

“Xin hỏi sư thúc ngài muốn làm chuyện gì?”

“Ta và hai vị sư huynh đến thành phố Huyền Kiếm làm nhiệm vụ, nhưng bên phía hai vị sư huynh đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy ta muốn tìm đồng môn Nguyên Anh cảnh ở gần đây tới giúp đỡ mình một chút.” Nói xong, Lý Phong Bình cũng lấy ra tín vật của nhà họ Lâm: “Nội dung cụ thể của nhiệm vụ và thù lao có thể bàn bạc sau khi gặp mặt.”

Đồ của nhà họ Lâm?

Hừm...

Đêm qua, trong đám người bị bắt do vượt tốc độ hình như có một người họ Lâm, chẳng lẽ hai vị sư huynh vừa được người này nhắc tới lại chính là hai tên kiếm tu bị bắt do vượt tốc độ tối qua?

“Được, ta sẽ thông báo tin tức cho các sư thúc Nguyên Anh ở gần đây, xin ngài chờ cho một chút.” Trên mặt Tả Vũ Ninh nở nụ cười chuyên nghiệp.

“Làm phiền rồi.” Lý Phong Bình gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị ngồi chờ tin tức trong đại sảnh Tạp Sự Đường.

Đi ra ngoài là không thể rồi, có vẻ như gần đây gã và hai vị sư huynh đều không được may mắn lắm.

...

Bên trong tiểu khu biệt thự Kiếm Tông, Từ Hình dùng thời gian một buổi sáng, lấy thân phận Từ Tam Đao để đặt mua tất cả mọi thứ cần thiết. Lúc này, hắn đang ngồi trên ghế salon, ung dung lên linh võng.

Nhưng mặt ngoài Từ Tam Đao là chấp sự ngoại môn Nguyên Anh cảnh, tất nhiên cũng sẽ nhận được tin tức do Tạp Sự Đường gửi tới.

“Đệ tử nội môn tìm người làm nhiệm vụ à?”

Còn có tấm ảnh chụp gắn kèm theo thông báo, là một tấm ngọc bài tinh xảo màu vàng, bên trên có khắc một chữ “Lâm”.

Từ Hình đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn ra bên ngoài.

“Cũng tốt.”

Sau khi trả lời tin nhắn, hắn đi thẳng ra ngoài.

...

Tòa nhà Tạp Sự Đường.

“Tam Đao sư thúc, xin mời theo ta qua bên này.” Tả Vũ Ninh đợi ngay bên ngoài tòa nhà, vừa nhìn thấy Từ Hình đến đã lập tức tiến lên dẫn đường.

Chỉ là... cách gọi Tam Đao sư thúc này là kiểu gì thế?

Bình thường không phải nên gọi là Từ sư thúc sao?

Nhưng đây chỉ là việc nhỏ, hắn cũng không quá để tâm, cứ thế đi theo Tả Vũ Ninh vào trong một phòng tiếp đãi đã được chuẩn bị sẵn.

Tạo hình đặc biệt của Lý Phong Bình khiến hắn phải nhìn thêm vài lần, danh tiếng của nhà họ Lâm vẫn rất hữu dụng, ngoài hắn ra còn có thêm năm tên kiếm tu Nguyên Anh khác tới.

Khí tức của năm người này cao thấp không đều, mạnh nhất là một tráng hán mặc vest, đã là Nguyên Anh hậu kỳ, cơ bắp cường tráng bên dưới trực tiếp kéo căng bộ tây trang, nếu không có kiếm ý lạnh thấu xương tản ra, sợ rằng người bên ngoài đều sẽ lầm tưởng gã là thể tu. Khí tức của bốn người khác cũng không kém, trong nhóm này còn có hai người hẳn là anh em, trông dáng vẻ như được khắc ra từ cùng một khuôn.

Bọn họ đều đang quan sát những người bên cạnh.

Bảy vị kiếm tu Nguyên Anh cảnh, ở thành phố Huyền Kiếm đã là lực lượng vô cùng cường đại rồi.

“Bái kiến các vị sư huynh sư tỷ, tại hạ là Lý Phong Bình.” Lý Phong Bình chắp tay nói.

Người trẻ tuổi nhất ở đây cũng lớn hơn gã, tu vi cảnh giới của mọi người lại không khác nhau nhiều lắm, xưng hô như vậy cũng không thành vấn đề.

“Ngươi không phải người của nhà họ Lâm?” Tráng hán kia trực tiếp hỏi.

“Ta không phải, đó là sư huynh của ta, sư huynh nói, chỉ cần các vị sư huynh sư tỷ nguyện ý hỗ trợ, toàn bộ điểm cống hiến lần này sẽ thuộc về các vị, hơn nữa còn có thù lao khác.”

Tốt như vậy cơ à?

Bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống?

“Lý sư đệ, nếu ta không nhìn nhầm thì có vẻ như ngươi đang bị thương.” Người nói chuyện là một vị kiếm tu sắc mặt trắng bệch, hẳn là tu luyện âm sát kiếm quyết, giữa hai đầu lông mày luôn quanh quẩn một tia sát khí.

“Thương thế của ngươi có liên quan đến nhiệm vụ lần này không?”

“Không liên quan.” Lý Phong Bình cắn chặt răng, vừa nghĩ đến đây gã lại phẫn nộ: “Ta mới bị một tên điên không biết từ đâu xông ra đánh.”

“Đã vậy thì làm sao sư đệ có thể xác định được người nọ đến đánh người không phải vì nhiệm vụ của các ngươi?”

“...” Gã thật sự không muốn nói, nhưng tình hình trước mắt lại không thể không nói: “Ta khẳng định như vậy là vì sau khi người kia tập kích ta, đối phương có nói là nhận sai người, còn cho ta dùng đan dược, nếu không thương thế của ta sẽ không khỏi nhanh như vậy được.”