Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vị trưởng lão kia năm đó vô cùng cẩn thận, chỉ dám hái trước mười mấy cây để quan sát. Cũng chính vì hành động này nên khi mười mấy tia kiếm khí đồng thời xuất hiện, ông ta vẫn có thể gắng gượng ngăn cản.

Còn nhớ khoảnh khắc ấy, kiếm khí tứ tán lại chặt đứt một mảng lớn Thông Huyền Thảo, nếu không phải kịp thời tế ra át chủ bài thì chính ông ta cũng đã chết bên trong bí cảnh rồi.

Trong tư liệu không nhắc tới nửa phần sau, nhưng có để lại lời cảnh cáo, dặn dò người làm nhiệm vụ tuyệt đối không được động vào Thông Huyền Thảo.

Mục đích của trưởng lão là thu phục thanh kiếm trong bí cảnh dưỡng kiếm này, vậy thì thứ đó chỉ có thể là...

Khương Tĩnh nhìn về phía ngọn núi hình kiếm đằng xa: “Đó chính là thanh kiếm trưởng lão muốn có phải không?”

“Không sai, Lâm sư huynh nói với ta, đợi đến khi chúng ta bàn giao nhiệm vụ, trưởng lão sẽ đích thân đến đây một chuyến.”

Vì đề phòng tin tức bị lộ ra ngoài, trưởng lão cũng chỉ phát nhiệm vụ đúng một lần.

Mà sở dĩ lựa chọn thời gian này để tuyên bố nhiệm vụ cũng vì tin tức trên linh võng.

Thông qua tin tức trên linh võng, ông ta đã biết tại thành phố Huyền Kiếm vừa có một vị tiền bối Kiếm Tông xuất quan, lại kết hợp với một số lời đồn trong tông môn, trong lòng âm thầm phỏng đoán ít nhất tiền bối Kiếm Tông vừa xuất quan kia cũng có cảnh giới Hợp Đạo.

Bản thân ông ta cũng chỉ có cảnh giới Phản Hư, muốn dùng thực lực này đi thu phục một thanh kiếm ít nhất cũng đạt đến cấp độ Hợp Đạo như vậy, đúng là có chút khó khăn. Nhưng nếu thực sự có một vị tiền bối Kiếm Tông ở đây, nhìn thấy hậu bối nhà mình gặp rủi ro, chẳng lẽ đối phương lại khoanh tay đứng nhìn?

Phải biết rằng, sau khi Hợp Đạo, thần và kiếm của kiếm tu sẽ hợp lại, dù gặp được thanh kiếm tốt hơn cũng sẽ không vứt bỏ kiếm của mình, bởi vậy khả năng vị tiền bối kia ngấp nghé thanh kiếm kia cũng ít đi rất nhiều.

Nói cách khác, đối phương chẳng phải là trợ lực tốt nhất hay sao?

Không có cơ hội nào tốt hơn cơ hội này nữa.

Mà một số phe phái trong tông môn đang rất muốn biết vị tiền bối Kiếm Tông nào vừa xuất quan gần thành phố Huyền Kiếm, cũng thuận tiện để bọn họ đưa ra dự tính về sau, vì thế mới sắp xếp một đệ tử trong phái hệ nhà mình tới tham gia nhiệm vụ lần này.

Bởi vậy ngoại trừ Lâm Cầu Tiên có mục đích rõ ràng ngay từ đầu, thì kiếm tu họ Phong đến thành phố Huyền Kiếm này cũng vì có mưu đồ khác.

Lý Phong Bình thì ngược lại, gã vốn chẳng biết gì cả, thuần túy là tới góp cho đủ quân số mà thôi.

Ai ngờ hai người kia lại bị tạm giam, chỉ mình gã là không có việc gì cả.

“Nhìn dáng vẻ của bí cảnh này, chỉ sợ đây là thành quả do một vị cự phách nào đó trong Ma đạo làm ra.” Khương Tĩnh khẽ lắc đầu: “E rằng lần này vị trưởng lão kia suy xét không chu toàn rồi.”

Nàng cũng không đánh giá cao ý đồ muốn thu phục thanh kiếm này của vị trưởng lão ấy.

Lý Phong Bình khẽ lắc đầu nói: “Cũng chưa chắc đã là kiếm tu Ma đạo, rất nhiều kiếm tu chính đạo đi theo con đường sát phạt cũng có khả năng bố trí ra loại bí cảnh như vậy.”

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, giờ chúng ta tới ngọn núi kia xem thử đi.” Từ Hình lên tiếng cắt ngang lời nói của hai người, sau đó không đợi bọn họ đáp lại đã cất bước đi về phía trước.

Nơi hắn đi qua, rất nhiều Thông Huyền Thảo nhanh chóng ngã trái ngã phải, phiến lá hình kiếm cứng rắn va chạm với nhau, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Lý Phong Bình có chút sửng sốt, nhưng cũng vội vàng đi theo.

'Tam Đao sư huynh này... đúng là quá mức bình tĩnh, ai ngờ hắn lại hoàn toàn không căng thẳng tí nào.' Một suy nghĩ như vậy vừa lướt qua trong lòng Khương Tĩnh, sau đó nàng cũng cẩn thận xuyên qua mảnh bình nguyên trồng đầy Thông Huyền Thảo, đuổi theo hai người đằng trước.

Trên đường đi không ai nói gì, Khương Tĩnh và Lý Phong Bình vẫn luôn cẩn thận quan sát bốn phía, nhưng ngoại trừ một mảnh Thông Huyền Thảo mênh mông vô bờ và mấy sợi xích không biết đến từ đâu kia thì không còn cái gì khác nữa.

Từng bước chân đều vô cùng thận trọng.

So với bọn họ, Từ Hình bước đi tùy ý hơn rất nhiều. Nơi hắn đi qua, hàng loạt phiến lá va chạm vào nhau, tiếng leng keng không ngừng vang dội.

Lý Phong Bình đi theo phía sau hắn mà kinh hồn bạt vía, chỉ sợ bản thân hơi bất cẩn một chút, sẽ bị một tia kiếm khí lột mất da mặt.

“Không cần cẩn thận như vậy đâu, thân lá Thông Huyền Thảo khá kiên cường dẻo dai, không dễ dàng đứt gãy như thế.”

Lời Từ Hình nói cũng không có tác dụng gì, hai người kia vẫn rất cẩn thận. Cũng chính vì thế nên mất một hồi lâu ba người mới đi đến khu vực bên dưới tòa kiếm phong kia.

Phù ~ Cuối cùng cũng ra khỏi mảnh thảo nguyên trồng đầy Thông Huyền Thảo, Khương Tĩnh và Lý Phong Bình đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tại khu vực cách kiếm phong chừng mấy chục mét, đừng nói là Thông Huyền Thảo, ngay cả cỏ dại cũng không có nổi một cây, mặt đất màu đỏ sậm khi giẫm lên có chút mềm dẻo.