Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Nhiệm vụ yêu cầu chỉ là điều tra, vậy thì bắt đầu ghi chép thôi.” Dứt lời, Từ Hình đã chuẩn bị thi triển một đạo Huyền Quang Thuật để ghi chép lại cảnh tượng nơi này.
Tách tách!
Đột nhiên một luồng bạch quang lóe lên, đã thấy Lý Phong Bình cầm máy ảnh chụp hình rồi, mà thứ ánh sáng vừa nãy chính là hào quang phát ra từ đèn flash.
Khương Tĩnh không mang theo máy ảnh, bèn cầm điện thoại di động đi chụp hoàn cảnh xung quanh.
Từ Hình lặng lẽ từ bỏ suy nghĩ sử dụng Huyền Quang Thuật, sau đó hắn cũng lấy chiếc điện thoại vừa mua không lâu ra chụp ảnh.
“...”
Trong lòng Từ Hình không khỏi cảm khái một phen, rất nhiều hành động theo bản năng của hắn đều đã bị thế giới này ảnh hưởng mất rồi. So với những tu hành giả hiện giờ, có vẻ như hắn không được nhanh nhạy cho lắm.
Dù ký ức kiếp trước vẫn còn khắc sâu trong dạ, chưa từng lãng quên đi, nhưng nếu không có chất xúc tác thì đúng là hắn cũng không nhớ tới.
Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi hồi tưởng lại những chuyện từng xảy ra năm đó.
‘Đúng là một mớ hỗn độn...’
“Tam Đao sư huynh, bên ngươi thế nào rồi? Bên phía chúng ta đã chụp hình xong hết, tới đây kiểm tra đối chiếu lại chút đi.” Giọng nói của Lý Phong Bình chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Từ Hình khẽ cười: “Bên ta cũng chụp xong rồi.”
“Tiếc là pháp bảo lưu ảnh quá đắt, ta lại chưa từng học qua Huyền Quang Thuật, nếu không điểm cống hiến còn có thể nhiều hơn một chút rồi.” Lý Phong Bình vừa phàn nàn vừa loay hoay nghịch chiếc máy ảnh trong tay.
So ra giá cả của máy ảnh sẽ phù hợp với người bình thường hơn nhiều, nếu không phải ảnh chụp ra không thể ghi lại thần uẩn và “Ý” thì pháp bảo lưu ảnh đã bị đào thải từ lâu rồi. Nhưng nhiệm vụ này chỉ có chút điểm cống hiến như vậy, vì phần thưởng nho nhỏ mà đi mua một món pháp bảo lưu ảnh chắc chắn sẽ lỗ vốn.
Sau đó Từ Hình đưa điện thoại cho Lý Phong Bình, để gã kiểm tra đối chiếu một phen, xác định không bỏ sót thứ gì, bọn họ lại quyết định thu thập thêm một ít thổ nhưỡng làm mẫu vật.
Khương Tĩnh đi đến cạnh kiếm phong, chuẩn bị cắt xuống một tảng đá làm mẫu vật mang về. Thanh kiếm nàng cầm trong tay đột nhiên vung lên rồi hạ xuống, phát ra một luồng hào quang lạnh lẽo đến chói mắt.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vang lên, tia lửa bắn tung toé, lực đạo đẩy ngược lại khiến bàn tay nàng run rẩy. Không cắt xuống được, chất đá của tòa kiếm phong này cứng rắn ngoài dự liệu.
“Tránh ra.” Bỗng nhiên bên tai vang lên âm thanh cảnh báo của Từ Hình. Cùng thời điểm đó, một tia kiếm khí vô hình bắn ra, phát ra tiếng xì xì trong không khí.
Đồng tử trong mắt Khương Tĩnh mãnh liệt co rụt lại, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, ngay tại thời điểm kiếm khí sắp bổ tới nàng đã theo bản năng nghiêng người tránh né.
Kiếm khí có thể so với một kích toàn lực của Nguyên Anh trung kỳ gào thét bay qua, mang theo áp lực muốn đè cong một mảng lớn Thông Huyền Thảo gần đó.
Mẹ nó!
Da đầu Lý Phong Bình tê dại, nếu để kiếm khí lao ra ngoài kia thì không ổn!
Gã xách kiếm chuẩn bị tiến lên ngăn cản, nhưng có một bóng người còn nhanh hơn cả gã. Gã bên này vẫn chưa tiến lên được một bước, Từ Hình bên kia đã trực tiếp xuất hiện đón đầu ngay tại vị trí kiếm khí phải tiến lên, đồng thời cũng vươn ngón tay, điểm một cái.
Vô thanh vô tức, kiếm khí ở bên ngoài có thể cắt sông chia biển lại như thể trâu đất xuống biển, ngay cả một tia sóng gió cũng không kịp nhấc lên đã bị ngón tay nọ tuỳ tiện chọc nát, tiêu trừ trong vô hình.
Hai người còn lại trông thấy cảnh này đều ngây người đứng yên tại chỗ, trong lòng đồng thời hiện lên một suy nghĩ.
Thế này … con mẹ nó có thể là Nguyên Anh sao?
Khẳng định là tu vi của vị Tam Đao sư huynh này không phải Nguyên Anh kỳ! Bởi ngay cả một vị tu hành giả Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể dễ dàng ngăn cản tia kiếm khí kia như vậy.
Trong lúc nhất thời, thậm chí gã còn hoài nghi Tam Đao sư huynh cũng nhiễm phải trào lưu tu hành ổn định đang rất phổ biến bên Thái Thượng Đạo Tông trong đoạn thời gian gần đây rồi.
Nhưng cũng không đúng, nhìn biểu hiện của hắn hiện giờ đi, dường như hắn cũng không định cố ý giấu giếm tu vi cảnh giới của bản thân.
“Sư huynh ngươi... Thật sự là Nguyên Anh kỳ sao?” Gã nhịn không được lập tức lên tiếng hỏi. Nhưng vừa thốt lên, trong lòng đã có chút hối hận.
Có phải mình không nên hỏi ra câu này hay không?
“Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cho rằng tu hành giả Nguyên Anh kỳ không làm được việc này sao?” Từ Hình thả tay xuống: “Dù sao cũng là người của Kiếm Tông, tầm mắt nên mở rộng ra một chút.”
“...Sư huynh nói đúng lắm.”
Nói vậy cũng không sai, đúng là có một vài vị tuyệt thế thiên kiêu thời điểm còn dừng tại Luyện Khí đã có thể chém ngược lại Trúc Cơ, lên đến Trúc Cơ thì đánh ngang tay với Kim Đan, lên đến Kim Đan còn đủ sức chiến đấu với Nguyên Anh.
Nếu nghĩ như vậy thì ở cấp bậc Nguyên Anh, có thể dễ dàng ngăn cản kiếm khí cấp bậc Nguyên Anh, hình như cũng cực kỳ hợp lý...