Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vấn đề là ngay từ đầu chính miệng ông ta từng nói lớp học thêm là tự nguyện, người không muốn tham gia có thể không cần tham gia mà?

Có những lúc bản thân sẽ rơi vào tình huống như vậy đấy, rõ ràng là không muốn đắc tội với người ta nhưng không hiểu sao vẫn sẽ đắc tội.

“Vậy ngươi có hận ông ta không?” Từ Hình hỏi.

Hận?

Hận thầy giáo của mình ư?

Nói vậy có phần hơi quá, có điều nghe hắn hỏi xong, trong lòng nàng thật sự có chút không thoải mái.

“Ta cũng không biết.” Nàng ăn ngay nói thật.

Nghe được câu trả lời này, Từ Hình cũng không thấy bất ngờ. Chuyện trước mắt vốn có thể lớn nhưng cũng có thể nhỏ, tố chất tâm lý của chính Trương Vân Lộ rất tốt, sẽ không vì chuyện thế này mà oán trời trách đất.

Hẳn là lúc bình thường, chính bản thân nàng cũng sẽ không nghĩ đến phương diện này, nhưng ở thời điểm nghe người bên ngoài nhắc tới hoặc hỏi thăm, chờ đến khi nàng nghĩ kỹ lại trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng uất ức.

Cảm xúc thời niên thiếu tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nó sẽ khiến người ta vì nhớ tới một vài chuyện thiệt thòi của bản thân mà rầu rĩ không vui, nhưng ngay sau đó, mọi cảm xúc tiêu cực ấy sẽ nhanh chóng bay biến đi hết vì gặp được chuyện gì khác vui vẻ.

“Vậy ngươi có muốn ông ta trả giá một chút không?”

Trả giá?

Từng cảnh tượng trước kia đều hiện lên trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, nàng ta gật đầu thật mạnh nói: “Muốn!”

“Nếu đã muốn thì đi thôi.”

Từ Hình phất tay đón một chiếc xe.

...

Hơn mười phút sau, hai người về tới biệt thự.

Trương Vân Lộ vừa tiến vào đã tò mò đánh giá xung quanh, nàng từng nghe nói đến nơi này nhưng chưa từng đi tới.

Từ Hình mở ra trận pháp “điều hòa”, điều chỉnh đến nhiệt độ thoải mái nhất, sau đó xoay người lại nói thẳng: “Bây giờ ngươi vừa mới tấn thăng Luyện Khí tầng chín, chuyện tu vi không vội, ta truyền cho ngươi một bộ kiếm pháp trước đã.”

Nói xong, hắn giơ tay điểm một cái, một tia linh quang bay ra, chớp mắt đã tới, nhanh chóng dung nhập vào mi tâm của Trương Vân Lộ. Linh quang vừa tiến vào mi tâm, nàng đã cảm thấy trước mắt lắc lư chóang váng, trong đầu đột nhiên có thêm một thứ gì đó.

Khi lấy lại tinh thần, bỗng nhiên trước mắt nàng xuất hiện gần nghìn chữ bồng bềnh bay lượn, nhìn kỹ mới biết chúng là một bộ kiếm pháp.

《Lưu Vân Kiếm Pháp》

Môn kiếm pháp này đi theo trường phái nhẹ nhàng phiêu dật, kiếm chiêu tinh diệu, chú trọng tá lực đả lực, lấy nhu hóa cương, lấy xảo phá vụng.

Vì linh lực của bản thân tu hành giả Luyện Khí kỳ có phần hạn chế nên hiệu quả khi tập luyện pháp thuật vô cùng thấp, bởi vậy phương pháp chém giết cận thân này khá là thích hợp với bọn họ.

“Khi nào kiểm tra đấu pháp, ngươi cứ dùng môn kiếm pháp này là đủ.”

“Hai ngày... Ta sợ không học xong được.”

Không phải chứ? Có phải đối phương đã đánh giá ta quá cao rồi? Bảo ta dùng hai ngày học xong một môn kiếm pháp ư?

“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, sau khi trở về tự ngươi sẽ hiểu.” Từ Hình cũng không có ý định để nàng tự học: “Chờ ngày mai ngươi tới trường báo cảnh giới của mình xong, lại hiểu rõ ràng những chuyện có liên quan đến Trúc Cơ rồi hãy đến nơi này, nếu có lòng muốn đúc thiên thành đạo cơ, ta sẽ truyền cho ngươi một môn công quyết thích hợp và pháp môn thải luyện nhật tinh nguyệt hoa, cùng với một phần thiên địa kỳ trân.”

Nói xong, hắn mở ngăn kéo lấy ra một tấm bảng gỗ nhỏ, ném cho Trương Vân Lộ.

“Đây là lệnh bài thông hành của trận pháp, giữ kỹ đấy, đừng có làm mất.”

...

Mấy phút sau, Trương Vân Lộ rời khỏi biệt thự, cả người vẫn còn rơi vào trạng thái mơ hồ.

Hóa ra đối phương đưa mình tới đây chỉ vì giao chìa khóa trận pháp?

Hơn nữa không cần lo lắng là có ý gì? Hắn thật sự tin tưởng vào thiên phú của mình như vậy sao?

Ừm...

Chẳng lẽ mình vốn có tiềm năng của một thiên tài kiếm đạo?

Nàng đứng ở ven đường tiểu khu suy nghĩ miên man.

“Tiểu Lộ?” Một bóng người giẫm lên trường kiếm chậm rãi hạ xuống.

“Ca?” Trương Vân Lộ giật mình: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta đến giao báo cáo.” Trương Tu giải thích. Gã là người đầu tiên phát hiện ra đại tu sĩ kia xuất quan, nên theo quy trình nhất định phải đưa lên một phần báo cáo.

“Còn ngươi, sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Chuyện này...”

Nên nói thế nào đây?

Nói trên đường mình gặp được đại lão xuất quan, sau đó đại lão kia nhìn mình thấy thuận mắt nên muốn tặng cho mình một phần cơ duyên?

Chuyện này có thể nói ra sao?

Thấy dáng vẻ như đang do dự của nàng, trong lòng Trương Tu không khỏi trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên một nụ cười ôn hòa.

“Không sao, không tiện nói thì thôi.”

Cùng lắm thì buổi tối mình lại âm thầm tới điều tra sau vậy.

“Vâng.” Trương Vân Lộ khẽ gật đầu, trong lòng có chút áy náy.

“Đi thôi.” Trương Tu hiền lành cười nói.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Dù sao thì kiếm tu dưới Nguyên Anh kỳ khi ngự kiếm cũng không thể kéo thêm người khác được, mà gã lại không thể bỏ mặc em gái ở đây rồi trở về một mình, bởi vậy bọn họ chỉ có thể bắt xe thôi.