Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Vẫn không có manh mối.”

Trong một tòa biệt thự cách đó không xa, có một bóng người áo trắng đang dõi mắt nhìn theo bóng lưng hai anh em nhà họ Trương, ánh mắt hờ hững. Phía sau đối phương còn có một người khác, chính là Tiêu Ninh Chân Nhân từng ra tay giao chiến với thanh niên Ma tu luyện chế Vạn Hồn Phiên lần trước.

Nói thật là lúc này, trong lòng Tiêu Ninh Chân Nhân đang vô cùng bất đắc dĩ, ai khác tới đều được, sao lại là vị sư thúc này chứ?

“Sư thúc, nếu bên phía Kiếm Tông đã thừa nhận tu sĩ xuất quan là người của tông môn bọn họ thì chúng ta đâu cần phải bám chặt không buông như thế?”

Đại năng Hợp Đạo của Thái Thượng Đạo Tông xoay người, bình tĩnh nhìn Tiêu Ninh Chân Nhân: “Tu sĩ xuất quan kia gây ra động tĩnh lớn như vậy, đối phương không chủ động tìm bản tọa giải thích thì thôi, thậm chí còn cố ý trốn tránh. Bởi vậy bản tọa hoàn toàn có lý do để hoài nghi tu sĩ Kiếm Tông vừa xuất quan kia đã cấu kết với Ma tu, muốn đồ thành luyện chế Vạn Hồn Phiên.”

Tiêu Ninh Chân Nhân: “...”

Sư thúc có thể đừng ngậm miệng mở miệng rồi phun ra hai từ “bổn tọa” có được hay không? Theo cách nói của Thánh Hoàng Uyên thì làm như vậy thật sự rất trẻ trâu đấy!

Hơn nữa, rõ ràng là ngươi muốn dùng việc công để trả thù riêng mà?

Chuyện năm đó, vốn là cháu trai ngươi tâm thuật bất chính, hiến tế linh hồn của trẻ mới sinh để luyện pháp thuật tà ma ngoại đạo, đến cuối cùng mới bị kiếm tu vừa xuất quan đi ngang qua chém giết.

Haizz ~ Chuyện này năm đó vô cùng ầm ĩ, thậm chí còn kinh động tới cả Tông chủ của hai tông, vất vả lắm mới giải quyết êm xuôi được.

Tất cả mọi người đều cho rằng mọi chuyện đã lắng xuống rồi, nhưng mấy năm trước sau khi vị sư thúc này tấn thăng Hợp Đạo, đối phương đã lập tức xin chuyển đến tọa trấn tại ban ngành ứng phó với cổ tu trong địa giới Kiếm Tông.

Rõ ràng là ông ta không hề quên chuyện cũ.

“Giờ bổn tọa cũng chỉ làm việc theo quy định mà thôi.” Tử khí lưu chuyển trong mắt vị đại năng Hợp Đạo kia: “Sao nào? Bọn họ làm vậy thì được còn bổn tọa thì không à?”

“Sư thúc đương nhiên là làm được.”

Đúng đúng đúng, ngươi có thể làm, ngươi có thể làm được chưa?

“Vậy sư thúc, nhiệm vụ chuyến này của ta đã hoàn thành, ta trở về phục mệnh trước đây, lão ma kia quá điên rồ, ta định mời một vị sư bá ra tay, thôi diễn ra chỗ ở của lão.”

Đã khuyên không nổi thì gã không khuyên nữa, dù sao nhiệm vụ lần này của gã cũng hoàn thành rồi.

“...” Đại năng Hợp Đạo kia khẽ nhíu mày, ông ta còn muốn Tiêu Ninh tới hỗ trợ mình điều tra, nhưng nhất thời lại không tìm được lý do để giữ gã tiếp tục ở lại: “Cũng được, ngươi muốn về thì về đi.”

Tuy ông ta là pháp tu Hợp Đạo, nhưng lại không giỏi bấm đốt ngón tay thôi diễn, dù có một nửa cánh tay của lão ma kia cũng không thể tính ra vị trí của đối phương được.

“Đa tạ sư thúc!” Tiêu Ninh Chân Nhân chắp tay cảm tạ rồi nhanh chóng xoay người đi vào trong biệt thự.

Thật ra ban đầu, trong tông môn bọn họ vốn không có ban ngành ứng phó với cổ tu, cổ tu xuất quan ở các địa khu đều sẽ do các tông môn phụ trách tự mình tiếp dẫn. Mãi cho đến khi một vị cổ tu Hợp Hoan Tông xuất quan.

Vị cổ tu kia tấn thăng Hợp Đạo thất bại, khí huyết thần hồn pháp lực đều suy yếu, mắt thấy cảnh giới sẽ hạ xuống, vậy là đối phương trực tiếp thải bổ cả một thành phố có khoảng ba trăm vạn nhân khẩu.

Ba trăm vạn người đều chết sạch – đây tuyệt đối là một tai họa cực kỳ lớn, vậy mà tu sĩ Hợp Đạo phụ trách phần việc này của Hợp Hoan Tông lại vì cổ tu kia là bạn tốt của mình mà giúp gã giấu giếm nó, thậm chí đối phương còn tự mình đi tới thành phố kia tàn sát những cô hồn may mắn còn tồn tại.

Cả một thành phố - ba trăm vạn người - chẳng những thân thể bị thiêu cháy mà ngay cả hồn phách cũng tiêu tán, không thể phục sinh được nữa.

Sau đó, tu sĩ Hợp Đạo kia lại thi triển đại thần thông, khiến cho những người định tới gần thành phố kia đều sẽ theo bản năng mà lựa chọn rời đi hướng khác, cũng dần dần quên đi tất cả những chuyện có liên quan tới thành phố kia.

Mọi chuyện đều được xử lý tương đối hoàn mỹ, nếu ở thời kỳ Thượng cổ thì hẳn là có thể giấu giếm được rồi. Nhưng không may thời điểm này, Thánh Hoàng Uyên lại vừa vặn tạo ra một thứ được gọi là —— máy ảnh.

Ở thế giới có một loạt phương thức ghi chép như Huyền Quang Thuật, pháp bảo lưu ảnh, hiệu quả của máy ảnh cũng không tính là quá tốt, bởi vậy Thánh Hoàng Uyên cũng chỉ tùy tiện làm chơi thôi. Hơn nữa còn vì công nghệ không thuần thục, nên phần lớn các bộ phận của máy ảnh đều phải dùng linh tài của thế giới này.

Chi phí đắt đỏ, hiệu quả lại bình thường, vì thế không có mấy người mua, ngược lại chỉ có một số người cuồng nhiệt sùng bái Thánh Hoàng Uyên lưu giữ một ít.

Nhưng trùng hợp là trong thành phố bị đại năng Hợp Hoan Tông xóa đi dấu vết kia lại có người cất giữ một chiếc máy ảnh, hơn nữa trong ngày hôm ấy, đối phương còn đang cùng người nhà của mình sử dụng chiếc máy ảnh đó, nhằm lưu giữ lại thời khắc tốt đẹp trong cuộc sống.