Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ánh mắt nàng một mực nhìn chằm chằm vào món đồ trong hộp ngọc. Đó là một viên hồng ngọc, hình dạng tựa như giọt nước, sáng ngời tươi đẹp, màu sắc đầy đủ, giống như được nhuộm bằng máu của thần tiên.
Lấy nó ra rồi nắm trong tay, chỉ cảm nhận được sự ôn nhuận tinh tế như có dòng nước ấm áp dũng mãnh tràn vào lòng bàn tay, chảy về phía đan điền. Linh lực trong đan điền vốn không còn một phần mười lập tức khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
“Đã luyện tập cả buổi chiều rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, không cần vội vã như vậy.” Trương Tu nói: “Lát nữa ta còn phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi nhớ khóa cửa cẩn thận, có người lạ gõ cửa cũng không cần để ý đến, ta có mang theo chìa khóa...”
Gã lải nhải rất nhiều, đều nói những chuyện ngay cả một đứa nhỏ cũng biết.
Chỉ trong giây lát như vậy, Trương Vân Lộ lại có cảm giác linh lực khô kiệt của mình đã phục hồi lại như cũ.
“Ta biết rồi ca.” Nàng nắm chặt viên hồng ngọc trong tay: “Nhưng rốt cuộc đây là thứ gì?”
“…Ta cũng không biết, cha mẹ chỉ nói đây là bảo vật, bảo ta đợi khi nào ngươi đạt tới Luyện Khí tầng chín thì giao lại cho ngươi.” Trương Tu giải thích.
Gã cũng có một viên, nhưng ngay cả khi cảnh giới của gã không quá thấp, vẫn không có chút manh mối nào về thứ này, chỉ biết cái chết của cha mẹ có liên quan tới viên hồng ngọc đó, thậm chí đám người kia cũng vì đuổi theo nó mà tới.
Tâm tư trong lòng Trương Vân Lộ đột nhiên biến thành vô cùng phức tạp.
“Được rồi, nếu còn không đi ta sẽ muộn mất, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm thôi, mai còn phải đi học đấy.”
Lời nói vừa dứt, thanh trường kiếm màu đỏ sậm mang phong cách cổ xưa đã bay từ dưới lầu lên, lơ lửng bên cạnh gã. Trương Tu đạp lên thân kiếm, theo linh áp bắn ra, toàn thân lao vút lên không trung, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy đâu nữa.
Đêm hôm khuya khoắt thế này có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Trương Vân Lộ thu tầm mắt, nhìn viên hồng ngọc trong tay, lúc này linh lực đã hoàn toàn khôi phục, nhưng dòng nước ấm kia vẫn cuồn cuộn không dứt, từ lòng bàn tay dũng mãnh tràn vào, chảy tới tứ chi bách hài, khiến cảm giác mỏi mệt trên thân thể nàng giảm bớt đi khá nhiều.
Khẽ vung vẩy bàn tay cầm kiếm khi nãy, cảm giác đau nhức đã hoàn toàn biến mất rồi.
‘Luyện thêm mấy lần nữa!’ Trong lòng nàng thầm nghĩ như vậy.
Trong hộp ngọc còn có một sợi dây tơ hồng, sau khi dùng nó xuyên qua viên hồng ngọc, vừa hay có thể đeo lên cổ.
Rất nhanh, thanh trường kiếm kia lại được nàng nắm chặt trong tay, linh quang bao trùm thân kiếm, Trương Vân Lộ cẩn thận hồi tưởng lại kiếm chiêu, ngay sau đó thanh trường kiếm trong tay lại được chém ra.
So với kiếm chiêu vẫn còn trúc trắc trước đó, lần này từng chiêu từng thức đã thay đổi hoàn toàn, trở nên vô cùng hòa hợp viên mãn.
Từng tia từng dòng nước ấm lưu chuyển trong thân thể, trường kiếm trong tay tựa như cơn gió mát phất qua, mây trôi tiêu tán, thân kiếm lặng yên biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt tiếp theo.
Keng! Một tia sáng trắng mãnh liệt bay tới, lao ra xa tới ba trượng mới dần dần tiêu tán.
Đây là kiếm quang, có thể gọt đá thành gương, đâm sâu ba tấc vào sắt cứng!
《Lưu Vân Kiếm Pháp》thức thứ nhất, thành!
Vậy mà thành rồi?
Ngay cả Trương Vân Lộ cũng rơi vào ngơ ngác, rõ ràng vừa rồi trình độ của nàng còn kém rất xa mà?
Nàng khẽ cắn môi, bàn tay cầm viên hồng ngọc trên lồng ngực lên, dù cách một lớp quần áo, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của nó.
‘Nghĩa là người kia thôi diễn ra mình sẽ có được viên hồng ngọc này nên mới kết luận rằng mình có thể luyện thành《Lưu Vân Kiếm Pháp》trước ngày kia sao?’
Liệu tình huống này có đồng nghĩa với chuyện hắn cũng biết rõ lai lịch của viên hồng ngọc này không?
Cõi lòng Trương Vân Lộ biến thành một đống rối bời, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được. Chờ đến ngày mai sau khi tan học, nhất định phải đi hỏi thăm ngay!
Đây là chuyện có liên quan tới chân tướng về cái chết của cha mẹ, nếu nói nàng hoàn toàn không quan tâm... đó tuyệt đối là giả, tin rằng lão ca cũng thế.
Vậy mà hiện giờ lại có một con đường để điều tra, không nắm lấy mới là kẻ ngu.
Về phần nguy hiểm... Ôi, nếu đại tu sĩ cấp bậc này mà có tâm mưu đoạt, chẳng lẽ nàng và lão ca còn có thể phản kháng được sao?
Nàng chỉ là Luyện Khí cảnh, lão ca cũng chỉ là Kim Đan thôi!
Trong lòng đã có quyết định, Trương Vân Lộ nhanh chóng cất kiếm, cầm hộp ngọc và Hồi Nguyên Linh Dịch bên cạnh lên, sau đó quay người rời khỏi sân thượng, đi xuống nhà.
Rửa mặt xong, nàng tiến thẳng vào phòng ngủ, châm một cây An Thần Hương.
Theo cột khói lượn lờ dâng lên, Trương Vân Lộ nằm trên giường nhắm mắt lại, trong tay vẫn còn nắm chặt hồng ngọc.
Chẳng mấy chốc nàng đã ngủ rất say, nhưng lại không thể ngủ thẳng một mạch mà không mộng mị tới tận lúc bình minh.
Trong một vùng không gian kỳ lạ tối tăm mờ mịt, không thấy rõ đâu là giới hạn, Trương Vân Lộ có chút ngơ ngác đánh giá xung quanh, bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một hàng chữ màu vàng.