Người Chết Gõ Cửa

Chương 45. Heo nái già mang đến điềm xấu

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Họ đợi một lúc thì chủ nhiệm Mao Ninh An của phòng giám định dấu vết dẫn theo ba người qua đây.

Tề Dực kể chuyện đã xảy ra cho họ biết, mặc dù hết sức khó tin nhưng vì có camera giám sát nên mọi người cũng không thể không chấp nhận sự thực.

Mao Ninh An ra hiệu hai chuyên viên kiểm tra dấu vết bắt tay vào công việc: “Cậu nghĩ gì mà chạy qua phòng lạnh vậy? Đừng hiểu lầm, tôi không hề có ý gì khác, chỉ hỏi một chút thôi.”

Tề Dực nói: “Tôi chỉ định qua xem thử vân tay trên tủ chứa xác thử xem có tìm ra được sơ hở gì không thôi, kết quả là gặp phải chuyện này.”

Mao Ninh An mang tâm thái điều tra theo nguyên tắc hỏi: “Có những ai biết cậu muốn tới phòng lạnh?”

Tề Dực sững sờ, quay đầu nhìn về phía lão Trì.

Nhìn thấy ánh mắt của Tề Dực, lão Trì lùi lại hai bước, trong lòng đầy buồn bực: “Lão Tề...”

Mao Ninh An cũng nhìn về phía lão Trì: “Sao?”

“Không thể nào là anh ta được.”

Lão Trì đang nhếch môi cười, Tề Dực nói thêm: “Anh ta không có đầu óc cỡ vậy đâu.”

Nụ cười của lão Trì cứng đờ.

“Cút mẹ cậu đi!”

Tề Dực giao chỗ này lại cho bọn họ, đi với lão Trì sang khoa vật chứng lấy báo cáo kiểm tra của quạ đen.

Họ nhanh chóng tới bên ngoài phòng thí nghiệm, Tề Dực chào hỏi đồng nghiệp trong phòng, nói rõ mục đích đến đây, lấy được báo cáo. Anh đứng ngoài cửa sổ nhanh chóng mở ra xem: “Tăng tích tụ CO2? Nhiễm toan hô hấp?”

Trong đầu anh lóe lên một tia sáng nhưng cuối cùng không bắt giữ được gì.

Lão Trì thò đầu lại xem: “Nhiễm toan hô hấp?”

Tề Dực không trả lời, đứng tại chỗ không biết suy nghĩ gì.

Anh trở lại văn phòng, trên mặt bàn bày báo cáo kiểm tra, đầu óc nhanh chóng động não, muốn rút ra được manh mối nào đó.

Nếu như nói tất cả những chuyện này là bắt nguồn từ vụ án người phụ nữ mặc áo đỏ nhảy lầu, vậy thì bất kể thế nào cũng không tránh được vụ án này.

Cuối cùng Tề Dực quyết định làm rõ vụ án người phụ nữ áo đỏ nhảy lầu trước, bất luận chứng minh được hay phủ định được mối liên hệ giữa hai vụ án mạng thì đều xem như là có thu hoạch.

Nghĩ đến đây, anh lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn.

Điện thoại vừa kết nối, chất giọng như loa thùng của Tiêu Ký Trạch lập tức oang oang trong điện thoại: “Mặt trời mọc đằng tây rồi à? Một ngày cậu gọi cho tôi những hai lần!”

“Đừng nghịch, nói chuyện nghiêm túc đây.”

Cậu bạn lập tức ngoan ngoãn: “Ồ, cậu nói đi.”

“Buổi trưa cậu gặp đồng nghiệp của tôi rồi phải không? Đã điều tra ra được gì chưa?”

“Ôi, ông anh à, tôi là phóng viên chứ có phải đặc vụ S.H.I.E.L.D đâu, mới có nửa ngày thôi mà, sao tôi có thể điều tra ra được cái gì, công tác chuẩn bị bước đầu còn chưa làm xong đây này, ít nhất cậu phải cho tôi ba, năm ngày gì đó chứ?”

Tề Dực rất không hài lòng: “Ba năm ngày? Không được, quá lâu, chậm nhất trước khi tan làm ngày mai cậu phải điều tra ra được kết quả.”

“Thế thì không thể nào, tôi không làm được đâu, cậu mời bậc tài giỏi khác đi.”

“Được.”

“Ôi, không phải chứ, cậu làm thật đấy à? Tôi bảo cậu biết, ngày mai thì chắc chắn không làm được đâu, nhanh nhất cũng phải ba ngày, cậu cho tôi thời gian ba ngày, tôi đảm bảo...”

“Cậu điều tra phần cậu đi, tôi suy nghĩ các cách khác.”

Tề Dực cúp luôn điện thoại, để điện thoại xuống bàn, day mạnh trán.

Lúc này anh mới có thời gian suy nghĩ: “Nhiễm toan hô hấp trí mạng, rốt cuộc là chuyện gì gây ra nó?”

Vừa nói hai câu, Tề Dực mới phát hiện không thấy Trì Vũ Hiền đâu nữa. Nhưng chỉ một cái chớp mắt trôi qua, lại thấy Trì Vũ Hiền xuất hiện ở cửa ra vào.

“Ơ, chưa về à? Đang định rủ cậu đi ăn cơm.”

Tề Dực có chút sững sờ, mắt nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã hơn sáu giờ. Quả thực anh cũng đã đói bụng: “Ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được, lẩu xiên que được không?”

“Được.” Biểu cảm Tề Dực không quan tâm: “Tôi có thể gọi thêm người khác không?”

Trì Vũ Hiền nghĩ ngợi: “Bạn của cậu à?”

“Hiểu Du, nếu như cô ấy vẫn còn đang ở trong cơ quan, hoặc là không ăn cơm chiều.”

“Hiểu Du?” Trì Vũ Hiền hơi bất ngờ: “Tôi thì sao cũng được, không quan trọng, nhưng mà tại sao đột nhiên cậu lại muốn gọi cho cô ấy thế? Làm sao, coi trọng con gái nhà người ta rồi sao? Vậy cậu nên hẹn cô ấy một mình mới đúng chứ, ba người chúng ta sao cùng ăn được?”

Câu cuối cùng của anh ta nghe có vẻ hơi ganh tị, Tề Dực bị câu hỏi của anh ta làm cho có chút khó hiểu: “Nói cái gì vậy? Tôi muốn nhờ cô ấy giúp đỡ, điều tra bạn trai của người chết trong vụ án té lầu, tên là gì nhỉ... À đúng rồi, Uông Tàng Phong.”

Trì Vũ Hiền càng khó hiểu: “Điều tra anh ta? Không phải chứ, lúc trước tôi bảo cậu nhờ Hiểu Du giúp đỡ chút, không phải cậu từ chối quyết liệt sao? Nói nếu như cô ấy không tự nguyện thì đừng có kéo cô ấy xuống nước, sao bây giờ lại đổi chủ ý rồi? Nghĩ thông suốt rồi sao?”

“Hiểu theo cách đó cũng được.” Tề Dực nói: “Tôi chỉ thay đổi hướng suy nghĩ một chút, muốn nhanh chóng biết được liệu hai vụ án này có liên quan đến nhau hay không, dù phải đánh đổi khá nhiều. Ừm, tất cả hậu quả, một mình tôi gánh chịu.”

“Ồ, dù sao nói thế nào thì cậu cũng đều có lý thôi?” Trì Vũ Hiền giễu cợt: “Heo nái già mang đến điềm xấu, hết cái này tới cái khác.”

Tề Dực: “...”