Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Ơ kìa? Cậu đi đâu đấy?”
“Nhà vệ sinh, mắc tiểu.”
“Từng người một, tôi cũng đi!”
Trì Vũ Hiền vội vàng đuổi theo.
Hai người vừa mới nhấc chân đi, tủ đựng xác mới đẩy về khi nãy lại chậm rãi trượt ra ngoài yên lặng không chút tiếng động...
Tề Dực và lão Trì đi nhà vệ sinh xong trở về, nhìn thấy tủ chứa xác như vậy đều đứng dại ra ở cửa ra vào.
Ực ực!
Lão Trì nuốt nước bọt, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho phòng giám sát: “Alo, Tiểu Lý à, giờ cậu có đang ở trong phòng giám sát không? Giúp tôi kiểm tra camera giám sát ở phòng lạnh bảo quản thi thể đi, tua ngược lại khoảng bốn năm phút trước, đúng rồi, cậu xem thử xem có đúng là ngăn tủ chứa xác tự trượt ra ngoài không?”
Tề Dực quay đầu nhìn anh ta rồi lại nhìn tủ chứa xác, sắc mặt đen sì.
Đợi một lúc, lão Trì nói lớn tiếng hẳn lên, có phần chói tai: “Gì cơ? Quay được à? Cậu chắc chắn là tủ chứa xác tự trượt ra ngoài à? Đúng là ma ám... À, không có gì không có gì, để lúc nào tôi kể với cậu sau, phiền cậu chú ý tình hình ở bên này thêm một chút nhé. Ừ, trước cứ vậy đã, bữa nào tôi mời cậu đi ăn.”
Tề Dực đứng bên cạnh nghe rất rõ ràng, anh không hề biến sắc đi vào trong phòng lạnh, soi đèn pin nhìn vào bên trong tủ chứa xác.
“Nhất định là bên trong tủ chứa xác có vấn đề gì đó, gọi anh em của phòng giám định dấu vết xuống xem sao, chúng ta tháo nó ra trước, kiểm tra từ trong ra ngoài một lần, tôi không tin không tìm ra được nguyên nhân.”
Lão Trì đi vào trong phòng lạnh với vẻ hết sức miễn cưỡng, mắt nhìn quanh khắp bốn phía.
Bên trong phòng lạnh bỗng kêu “ting” một tiếng, Tề Dực lại suýt chút nữa húc phải tủ chứa xác, anh quay đầu lại buồn bực nhìn lão Trì.
“A a a...” lão Trì cuống quýt chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, thấy điện thoại báo có một tin nhắn mới, vội nói ngay: “Bạn tôi bên trung tâm giám định vật chứng nhắn lại, cậu chờ một chút, anh ta nói... trên lông vũ có hai loại dạng sợi bông, chủ yếu là bông liễu, ngoài ra còn có một ít sợi bông lau. Còn lại không có nguyên tố vi lượng đặc biệt nào.”
“Bông lau?” Hai mắt Tề Dực sáng lên.
Lão Trì nói tiếp: “Kết quả kiểm tra thành phần nguồn gốc của ngón tay động vật gãy đó cũng có rồi. Nó thuộc về khỉ đuôi ngắn Tây Tạng sinh sống ở khu vực Nga Mi, là quần thể khỉ cực kỳ to gan, dám tấn công và cướp đồ của khách du lịch lẫn dân cư quanh vùng, thuộc bầy khỉ bị ghét nhất, không gì ghét hơn.”
Trình bày xong tình hình, anh ta hỏi ngay: “Những manh mối này có hữu dụng không?”
“Trước tiên, anh cứ báo tình hình ở đây cho chi đội trưởng Vương đi đã.”
Lão Trì ồ một tiếng, ngoan ngoãn đi qua một bên đứng gọi điện thoại.
Tề Dực mở sổ ra ghi lại: “Bông lau... Cũng coi như là một manh mối quan trọng, nguồn gốc của bọn quạ đen này là ở nơi vừa có liễu vừa có bông lau nhưng độ tro bụi cũng khá cao, cát bụi xung quanh tương đối thiếu ổn định. Chỗ như vậy chắc chắn không có nhiều trong phạm vi thành phố Sơn Giang.
Tuy nhiên, tập tính của khỉ Nga Mi...
Chỉ có một khả năng, nơi ở của khỉ Nga Mi có thể có sự giao thoa... Một thung lũng nằm ở vị trí khá cao so với mực nước biển, trong thung lũng có vùng đất ngập nước hoặc hồ nhỏ mọc lau và liễu. Sơn Giang có chỗ như vậy sao? Hoặc là giống như lão Trì nói, khỉ bị đánh chết sau đó đút cho quạ đen ăn...”
Anh mở sổ ghi chép, vẽ hai nhánh, một là khỉ sinh sống ở nơi ở của quạ đen, hai là khỉ bị đánh chết sau đó được đút cho quạ đen ăn.
Nếu như có thể tìm ra nơi ở của quạ đen thì có thể tìm được kẻ đứng sau màn giả ma giả quỷ.
Ghi chép suy nghĩ xong, Tề Dực cất sổ đi.
Nhìn tủ chứa xác trước mặt, niềm vui vì thu hoạch được manh mối mới của anh bốc hơi không còn sót lại chút nào.
Lão Trì đứng bên kia báo cáo xong, đi lại nói: “Chi đội trưởng Vương nói sẽ phái anh em bên phòng giám định dấu vết qua ngay, giờ chúng ta tháo tủ chứa xác ra hả?”
“Ừm, tháo ra, lại giúp tôi một tay. Lúc tháo ra nhớ chú ý đừng làm hỏng manh mối đấy.”
Phòng lạnh chỉ có công cụ đơn giản để sửa chữa tủ chứa xác. Tề Dực tìm được xẻng xúc đá và tua vít, xúc đá bám ở hai bên trái phải vách bên trong của tủ đông, sau đó tháo tấm chắn ra, bảo lão Trì nâng đáy tủ đông lên, anh túm tay nắm của ngăn tủ trông giống một chiếc quan tài nhỏ lôi hẳn ra ngoài.
Tủ chứa xác làm hoàn toàn bằng kim loại nặng hơn tưởng tượng, Tề Dực suýt không giữ chắc, may là có lão Trì đỡ ở bên dưới nên ngăn tủ mới không bị va đập.
Cẩn thận để ngăn tủ xuống đất xong, Tề Dực lại cầm đèn pin, thò hẳn nửa người vào bên trong tủ kiểm tra cẩn thận, ngoài sáp mỡ tử thi ở dưới đáy ra thì không hề phát hiện thêm điều gì, trái lại anh còn bị đông cóng.
Quả thực không chịu đựng nổi, anh run lẩy bẩy rụt người về, lắc đầu với lão Trì.