Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Bạch Viện Viện sợ đến mức xoay người chạy.
Sau đó chạy đến cửa chính biệt thự, cô ta kéo một cái, phát hiện mình không mở được.
Hứa Thâm Thâm tiến đến trước mặt cô ta, ấn cô ta lên cánh cửa, giơ mảnh vỡ thủy tinh trong tay lên, rạch một vết trên mặt cô ta.
“A!” Bạch Viện Viện hét lên đau đớn và thê lương.
Hứa Thâm Thâm cười lạnh, cô muốn rạch thêm một đường nữa, lại bị Tông Tranh Vanh ngăn cản.
Đương nhiên không phải Tông Tranh Vanh đau lòng cho Bạch Viện Viện, loại phụ nữ này chết một trăm lần cũng không đáng tiếc, nhưng anh ta không muốn nhìn Hứa Thâm Thâm phạm sai lầm.
Một đường, cũng đủ khiến Bạch Viện Viện thành thật, không dám đến khiêu khích nữa.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn Bạch Viện Viện ngã trên mặt đất, đưa tay ôm mặt, lạnh lùng cười nói: “Bạch Viện Viện, đây là báo ứng, tôi muốn xem với gương mặt bây giờ của cô, Diệp Mạc Phàm còn muốn cưới cô nữa không, ha ha.”
Cuối cùng, tiếng cười trở nên vô cùng quỷ dị.
“Thâm Thâm?” Tông Tranh Vanh kinh ngạc nhìn cô.
Bên ngoài biệt thự lại có người đến.
Diệp Mạc Phàm nghe thấy tiếng hét của Bạch Viện Viện, bước chân nhanh hơn, anh ta vừa vào đã hoảng sợ nhìn thấy Bạch Viện Viện bị thương.
“Viện Viện?” Anh ta chạy đến, bảo vệ Bạch Viện Viện vào ngực.
“Mạc Phàm, mặt em bị hủy rồi.” Cô ta chậm rãi bỏ tay ra, một vết thương đang chảy máu đầm đìa xuất hiện trên má trái cô ta, nhìn mà ghê người.
Sắc mặt Diệp Mạc Phàm hơi trầm xuống, quay đầu nhìn Hứa Thâm Thâm: “Độc phụ!”
“Diệp thiếu, rõ ràng là người phụ nữ của anh chạy đến đây gào lên, còn nhục mạ, kích thích Thâm Thâm, anh nhìn đi, đến di ảnh của ba Thâm Thâm cũng bị cô ta đập vỡ!” Cuối cùng Tông Tranh Vanh cũng biết cái gì là vô sỉ.
Tiểu thư Bạch gia và thiếu gia Diệp gia thật đúng là vô sỉ!
“Tông tiên sinh, anh thích Thâm Thâm cũng không thể bảo vệ cô ta mà không nói lý như vậy.”Diệp Mạc Phàm tức giận chất vấn.
Tông Tranh Vanh cười xùy một cái, nụ cười mang theo châm chọc.
Lúc này, lại có người đi vào.
Trạm Hoàng Vũ và Chung Ngưng nhìn biệt thự lộn xộn, đều hơi kinh ngạc.
Đặc biệt là Chung Ngưng, cô ta nhíu mày nhìn Hứa Thâm Thâm, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
“Tại sao hai người lại ở đây?”Trạm Hoàng Vũ từ trên cao nhìn xuống hai người họ ngồi dưới sàn nhà, sắc mặt khinh thường.
“Anh là…” Diệp Mạc Phàm chần chờ.
“Tôi là người mua 5% cổ phần trong tay cô ta, cũng là tôi đã nói với ông Bạch.” Trạm Hoàng Vũ lạnh lùng nói.
Trong nháy mắt, đôi mắt Diệp Mạc Phàm trừng lớn.
Vẻ mặt Bạch Viện Viện cũng ngạc nhiên.
Thì ra là anh ta!
“Là anh?”Bạch Viên Viện nhịn đau quát.
“Hừ.”Trạm Hoàng Vũ châm chọc hừ một tiếng, đi đến bên cạnh Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy hai người đến, vẻ mặt lạnh lùng lại đau khổ: “Hai người đến làm gì?”
“Bảy ngày ba cô, chúng tôi đến lễ bái.”Dáng vẻ Trạm Hoàng Vũ vẫn tùy ý, tà mị.
“A.” Ngón tay Hứa Thâm Thâm đầy máu, chỉ mảnh nhỏ trên đất: “Thật sự cảm ơn hai người.”
Trạm Hoàng Vũ nhíu mày.
“Bạch Viện Viện tưởng Thâm Thâm nói chuyện này cho Bạch Quang Huy biết, nên chạy đến đây gào thét, đả thương dì giúp việc trong nhà, lại ném vỡ di ảnh của ba Thâm Thâm.” Tông Tranh Vanh than thở, nhìn người đàn ông trước mắt, hơi khó chịu: “Anh gây phiền toái lớn cho cô ấy rồi.”
“Tại tôi à?”Trạm Hoàng Vũ có chút không phản ứng kịp.
Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Không phải tại hai người, chẳng lẽ tại tôi?”
Hứa Thâm Thâm biết, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Trạm Hoàng Vũ được.
Nhưng lúc ấy cô thật sự rất tức giận.
Trạm Hoàng Vũ nhíu mày, nhìn vẻ mặt Hứa Thâm Thâm lãnh đạm, giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc: “Xem ra, thật sự là tại tôi không để Bạch gia biết tôi đã làm chuyện xấu gì rồi, Thâm Thâm, cô yên tâm, lần sau có giáo huấn Bạch gia, tôi sẽ quang minh chính đại mà làm.”
Hứa Thâm Thâm chua xót lắc đầu, cô đẩy Tông Tranh Vanh đang đỡ mình ra, nói với dì giúp việc phía sau: “Đi lấy một cái khung ảnh khác đến đây.”
“Vâng, tiểu thư.” Dì giúp việc xoay người đi lấy.
Hứa Thâm Thâm đi về phía bàn thờ, lúc đi qua Bạch Viện Viện và Diệp Mạc Phàm, cô cười khinh thường.
Cô dọn dẹp bàn thờ, khẽ nói: “Bạch Viện Viện, cô là người phụ nữ không biết xấu hổ nhất mà tôi đã gặp. Bản thân đã làm tiểu tam đoạt đàn ông của người khác, còn dám ra vẻ hợp tình hợp lý đến đây gây sự. Tôi quá khách khí với cô rồi ư?”
Bạch Viện Viện cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Hứa Thâm Thâm như vậy, khiến tất cả mọi người cảm thấy xa lạ.
Diệp Mạc Phàm cũng ngây ngẩn cả người.
“Haiz, cũng là tôi quá lương thiện.”Hứa Thâm Thâm mỉm cười, giọng nói lạnh băng.
Dì giúp việc đưa khung ảnh mới đến, Hứa Thâm Thâm sợ máu trên tay mình nhiễm hồng khung ảnh, nên để dì giúp việc lồng tấm ảnh nhăn nhúm kia vào.
“Bạch Viện Viện, trong tay tôi có một món đồ, có lẽ cô sẽ thấy hứng thú.” Hứa Thâm Thâm xoay người, sâu kín nhìn cô ta.
“Đồ gì?”Bạch Viện Viện quên đau đớn trên mặt, đăm đăm nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm cười lạnh: “Ba năm trước, chứng cứ cô gây chuyện chạy trốn.”
Trên mặt Bạch Viện Viện vốn không có huyết sắc, giờ đã trở nên tái nhợt, khóe miệng run rẩy: “Cô lừa tôi, nếu có, chắc chắn cô đã lấy ra rồi!”
Hứa Thâm Thâm nhìn di ảnh của ba đã đặt lại vị trí, cười nói: “Tôi muốn chờ đến khi cô kết hôn mới lấy ra, sau đó để cảnh sát bắt cô, nhưng cô đã xúc phạm đến tôi, tôi không ngại tống cô vào tù trước.”
“Thâm Thâm, Viện Viện vô tội!” Diệp Mạc Phàm cau mày: “Tha cho cô ấy đi.”
“Tha cho cô ta, vậy lúc cô ta cứ bám lấy tôi, sao cô ta lại không buông tha tôi?” Hứa Thâm Thâm hừ lạnh: “Dẫn cô ta lập tức cút ngay cho tôi, đôi cẩu nam nữ các người, đừng ở đây làm bẩn mắt ba tôi!”
Diệp Mạc Phàm bế Bạch Viện Viện đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện Lệ Quân Trầm đã đứng ở cửa từ lúc nào, đôi mắt đen nhánh đang chăm chú nhìn Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm sửng sốt một chút, thì ra anh cũng ở đây.
Anh đi về phía cô, ánh mắt thâm trầm, rồi quay đầu nói với dì giúp việc: “Đi lấy hòm thuốc đến đây.”
Dì giúp việc gật đầu, xoay người đi lấy.
“Lệ tiên sinh, sao anh lại đến đây, xin lỗi đã để anh nhìn thấy một màn khó xem thế này.” Hứa Thâm Thâm giấu bàn tay đầy máu tươi ra sau lưng, sau đó ngoan ngoãn cười.
“Hứa Thâm Thâm, cô cười thật xấu.” Lệ Quân Trầm nhéo má cô, vừa rồi cô còn cố ra vẻ hù dọa người ta, thật ra cả người đều đang run rẩy.
Hứa Thâm Thâm bật cười, sao anh lại vạch trần cô như vậy.
Hai tay dì giúp việc bê hòm thuốc đến, Lệ Quân Trầm dùng một tay xách lên, kéo Hứa Thâm Thâm ngồi lên ghế sô pha.
Anh cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho cô, Hứa Thâm Thâm hơi nhíu mày, cô sợ đau.
“Đau cũng phải chịu.” Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất nhỏ, rất trầm: “Chút đau này làm sao so được với đau đớn trong lòng cô.”
Trong nháy mắt, Hứa Thâm Thâm gần khóc.
Cô vẫn cười: “Có Lệ tiên sinh thương tôi, tôi sẽ không đau.”
Cô luôn há miệng nói lời âu yếm, nhưng lúc này lại mang theo vẻ chân thành.
Ấn đường Lệ Quân Trầm hơi trầm xuống, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, cô biết là tốt rồi.