Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
“Ba người ở đây làm gì?”Lệ Quân Trầm phát hiện ba người ở phía sau, mí mắt cũng không nhấc lên, hỏi.
Trạm Hoàng Vũ, Chung Ngưng và Tông Tranh Vanh nhìn nhau.
“Chúng tôi…” Chung Ngưng khẽ mở miệng.
“Các người gây phiền phức cho cô ấy đủ nhiều rồi.” Lệ Quân Trầm âm u nói: “Các người gây chuyện, người ta lại trả thù cô ấy, không có năng lực bảo vệ cô ấy, thì đừng ra ngoài gây phiền phức nữa!”
Anh tức giận.
Đôi tay nhỏ nhắn của Hứa Thâm Thâm đầy vết thương nhỏ, anh đau lòng.
Trạm Hoàng Vũ nhất thời nghẹn lời, nhìn đôi tay của Hứa Thâm Thâm, cũng khó chịu.
“Thâm Thâm, thật xin lỗi.” Anh ta chân thành xin lỗi: “Tôi chỉ muốn giáo huấn Bạch Viện Viện thay cô, không ngờ…”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu: “Trạm tiên sinh, cảm ơn anh, nhưng tôi có Lệ tiên sinh là đủ rồi. Tông tiên sinh cũng vậy, cảm ơn mọi người, nhưng người tôi tin tưởng dựa dẫm vào nhất là anh ấy.”
Sắc mặt Trạm Hoàng Vũ và Tông Tranh Vanh đều trở nên nghiêm túc.
Hứa Thâm Thâm đã chính thức cự tuyệt bọn họ.
Tông Tranh Vanh thấy mất mát.
Lệ Quân Trầm nhếch miệng, nhìn Hứa Thâm Thâm, sau đó cụp mắt xuống, động tác càng dịu dàng hơn.
Được phụ nữ thừa nhận, tâm tình sẽ trở nên rất tốt, hình như càng ngày anh càng trở nên nông cạn rồi.
“Thâm Thâm, dựa dẫm vào Lệ Quân Trầm không phải kế lâu dài.” Trạm Hoàng Vũ không sợ nói thẳng trước mặt Lệ Quân Trầm, vì đây là sự thật.
Ánh mắt Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Dựa vào ai, cũng không khiến tôi an tâm bằng anh ấy.”
Cô rất rõ ràng mình muốn cái gì, nên sẽ không bị người khác mê hoặc.
“Thâm Thâm.” Trạm Hoàng Vũ phát hiện Hứa Thâm Thâm nghĩ không thông.
Hoặc là phải để cô nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Lệ Quân Trầm mới được.
“Dì, tiễn khách.” Hứa Thâm Thâm hơi ủ rũ.
Dì giúp việc đi đến cạnh bọn họ, mời bọn họ rời đi.
Hứa Thâm Thâm cụp mắt, chăm chú nhìn tay mình và động tác của Lệ Quân Trầm.
Bọn họ đi rồi, biệt thự trở nên rất yên tĩnh.
“Chứng cứ đâu?”Lệ Quân Trầm lạnh lùng hỏi.
Hứa Thâm Thâm lè lưỡi”: “Tôi bịa đấy.”
Lệ Quân Trầm liếc cô một cái: “Cẩn thận Bạch Viện Viện tìm người giết cô đấy.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Có gan thì cô ta cứ đến, tôi có vũ khí mạnh nhất rồi, không sợ.”
“Vũ khí.”Lệ Quân Trầm nhướng mày.
“Chính là anh đấy.”Hứa Thâm Thâm cười.
Lệ Quân Trầm tức giận nhìn cô: “Cô đúng là không biết sợ.”
“Lệ tiên sinh, chuyện tìm chứng cứ, làm phiền anh nhé.”Hứa Thâm Thâm làm động tác cầu xin, chỉ có thể nắm giữ chứng cứ thật, Bạch Viện Viện mới không dám làm gì cô.
“Hứa Thâm Thâm, cô lại tính kế tôi.” Lệ Quân Trầm nhéo mũi cô, lắc lắc.
“Buông ra, tôi không thở được.”Hứa Thâm Thâm nói mang theo giọng mũi.
Lệ Quân Trầm buông mũi cô ra, không chờ cô phục hồi tinh thần, đã ôm cô vào ngực, cúi đầu hôn xuống.
Hứa Thâm Thâm ở trong lòng anh run nhẹ, nụ hôn hôm nay không kịch liệt như trước kia, mà vô cùng dịu dàng.
Dì giúp việc thấy vậy, rất thông minh đi ra ngoài, để lại không gian cho bọn họ.
Hứa Thâm Thâm có chút ý loạn tình mê.
Bàn tay dày rộng của Lệ Quân Trầm tham lam chui vào vạt áo cô, rồi lại thu về, anh buông cô ra, thấp giọng hừ một tiếng: “Đáng chết!”
Thân thể cô không thoải mái, hôm nay lại là bảy ngày ba cô, anh phải khắc chế.
Hứa Thâm Thâm nhìn anh cố gắng nhẫn nại như vậy, có chút không nỡ, có lòng tốt nói: “Muốn lên phòng tôi không?”
Phòng cô?
Lệ Quân Trầm nhướng mày.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Anh chưa từng thăm quan phòng tôi đâu.”
Cô vươn tay, muốn kéo tay anh, lúc này mới phát hiện đôi tay mình bị băng kín, giống như đeo hai cái bao tay màu trắng.
Lệ Quân Trầm đứng dậy theo cô, đi lên cầu thang.
Hứa Thâm Thâm dẫn anh đến phòng mình, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn.
Đây là lần đầu tiên Lệ Quân Trầm đến phòng con gái, phòng của Hứa Thâm Thâm rất sạch sẽ và ngăn nắp, khắp phòng đều là hai màu trắng, xám, rất ít nhìn thấy màu khác, đồ vật sử dụng cũng là hai màu đơn điệu này.
Đôi khi, dựa vào cách trang trí phòng có thể nhìn thấu nội tâm một người.
Hứa Thâm Thâm tuyệt đối không phải là người cởi mở, qua loa như bề ngoài.
“Đây là áo ngủ.” Hứa Thâm Thâm lấy một bộ quần áo ngủ rất rộng rãi từ trong tủ quần áo ra, giải thích nói: “Lúc trước đi Thụy Sỹ du lịch, mua sai số, nên đàn ông cũng mặc được.”
“Chưa bắt đầu đã phải thay quần áo?”Lệ Quân Trầm cau mày.
“Bắt đầu cái gì?”Hứa Thâm Thâm ngây ngốc.
“Giả hồ đồ cái gì, tôi hôn cô, cô lại mời tôi lên phòng thăm quan, cô không biết cái này có nghĩa gì à?”Lệ Quân Trầm u ám nói, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm bừng tỉnh, nhịn cười: “Anh hiểu lầm rồi, tôi thấy anh khó chịu, muốn cho anh tắm nước lạnh.”
Sắc mặt Lệ Quân Trầm lập tức trầm xuống, thì ra cô có ý này.
Hứa Thâm Thâm nhịn cười đến run vai, gương mặt trắng nõn đỏ bừng: “Lệ tiên sinh, bốn năm hôm mà thôi, anh nhịn đi.”
Lệ Quân Trầm liếc cô, lần này không bảo anh ra ngoài tìm phụ nữ khác nữa rồi.
“Tôi không tắm.”Lệ Quân Trầm ném áo ngủ trong tay cô xuống, ánh mắt tà mị: “Tôi có thể dùng biện pháp khác.”
Hứa Thâm Thâm sửng sốt, đột nhiên bị anh ôm ngang lên, sau đó ném lên giường.
Cô muốn ngồi dậy, lại bị Lệ Quân Trầm lật một cái, đè dưới thân.
Lồng ngực ấm áp của anh dán vào lưng cô.
Hứa Thâm Thâm đỏ mặt tai hồng đến sắp hỏng.
….
Hai giờ sau, lúc Hứa Thâm Thâm từ trên lầu đi xuống, chân hơi mềm nhũn.
Vẻ mặt Lệ Quân Trầm thỏa mãn theo sau, ánh mắt thâm sâu.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Hứa Thâm Thâm đi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa là hai cảnh sát.
“Hứa tiểu thư phải không?” Một người cảnh sát vóc dáng cao, lạnh lùng hỏi.
Hứa Thâm Thâm gật đầu.
“Chúng tôi nhận được tin báo, cô cố ý đả thương người khác, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Người cảnh sát lãnh khốc nói.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày, Bạch Viện Viện báo án à?
“Cô ấy sẽ không đi theo hai người.” Lệ Quân Trầm kéo Hứa Thâm Thâm lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người cảnh sát: “Chúng tôi còn chưa khởi tố Bạch Viện Viện tự tiện xông vào nhà dân, cô ta lại dám người ác cáo trạng trước. Cảnh sát các anh không điều tra đã đến bắt người, các anh không có đầu óc à?”
Đây là lần đầu tiên Hứa Thâm Thâm nghe thấy Lệ Quân Trầm nói cay độc như thế, hơn nữa, đối phương còn là cảnh sát.
“Anh là ai?” Người cảnh sát cao hơn không vui hỏi, thậm chí còn vô cùng tức giận.
“Lệ Quân Trầm.”
Người cảnh sát thấp hơn bên cạnh phản ứng rất nhanh: “Thì ra là Lệ tiên sinh, thật thất lễ, chúng tôi sẽ điều tra chuyện này, tạm biệt trước.”
Nói xong, lôi kéo người cảnh sát cao hơn rời đi.
Lúc đã rời khỏi, người cảnh sát cao hơn bất mãn hỏi: “Vì sao chúng ta phải đi.”
“Không đi chờ bị đánh à?” Người cảnh sát thấp hơn tự giễu cười: “Ở thành phố B, phú thương không thể chọc vào nhất, chính là anh ta!”