Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Hứa Thâm Thâm vô cùng hoảng sợ nhìn Lệ Quân Trầm, đưa hai tay lên che miệng của mình lẩm bẩm: "Anh là đồ biến thái!"
Lần trước còn chưa tính, lẽ nào anh muốn mình dùng miệng. . .
Không được! Tuyệt đối không thể được!
Lệ Quân Trầm nhíu lông mày:"Cô còn dám ăn nói bậy bạ, tôi sẽ không khách khí nữa đâu."
Ánh mắt Hứa Thâm Thâm hiện lên sắc đỏ hồng, trong bụng đầy ủy khuất.
Hứa Thâm Thâm là một yêu nữ, một mình có thể khiến cho đàn ông cam tâm tình nguyện bị yêu quái hút vào.
"Tôi đi tắm đây, cô xuống dưới đợi Bùi Triết rồi cầm quần áo lên đây giúp tôi." Nói xong anh quay người đi vào phòng tắm.
Chỉ vậy thôi hả?
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, còn tưởng anh sẽ ăn sạch mình chứ.
Thật may quá, bỗng nhiên lại sợ chuyện không đâu.
Hứa Thâm Thâm theo lời anh xuống dưới tầng đợi Bùi Triết, Bùi Triết mang quần áo đến, sắc mặt có chút tiều tụy, dưới cằm còn mọc lởm chởm toàn râu.
"Cả đêm qua anh không ngủ sao?" Hứa Thâm Thâm nhận lấy cái túi trong tay anh ta, khẽ hỏi.
Bùi Triết khổ sở đáp: "Tôi không thể ngủ được, thu dọn cục diện hỗn loạn cả đêm."
Hứa Thâm Thâm có chút áy náy: "Là chuyện của Bạch Viện Viện à, thật sự xin lỗi anh."
"Hứa tiểu thư không cần xin lỗi, chẳng qua là tôi bị vợ trách mắng cả buổi sáng mà thôi." Bùi Triết khẽ đẩy gọng kính trên mũi.
Hứa Thâm Thâm ngạc nhiên nhìn anh ta: "Anh kết hôn rồi ư?"
Bùi Triết xoa đám râu lởm chởm trên cằm: "Chưa cưới, có điều tối qua tôi vừa cầu hôn."
Hứa Thâm Thâm đã hiểu, nhưng cô thật sự ngạc nhiên: "Không ngờ anh đi theo Lệ Quân Trầm cũng chẳng dễ dàng gì khi tìm được vợ."
"Sao Hứa tiểu thư lại nói như thế?" Bùi Triết ngạc nhiên.
Hứa Thâm Thâm giải thích: "Bởi vì anh ta là tên cuồng công việc, kêu anh bất kể ngày hay đêm, tôi nghĩ rất ít phụ nữ có thể chấp nhận được chuyện này."
"Điều này nên cảm ơn Hứa tiểu thư." Bùi Triết cười mập mờ. "Có Hứa tiểu thư bên cạnh, bây giờ Lệ tổng cũng ít gọi tôi lúc nửa đêm, vì vậy tôi mới có thể cầu hôn thành công được."
Đôi má Hứa Thâm Thâm đỏ ửng lên, khóe miệng khẽ kéo thành một đường cong.
Cô quay lên lầu đưa quần áo cho Lệ Quân Trầm.
Một lúc sau, Lệ Quân Trầm từ trong nhà tắm đi ra, trên người còn quấn một cái khăn tắm Hello Kitty màu hồng nhạt.
Hứa Thâm Thâm ngã xuống giường cười nắc nẻ.
Lệ Quân Trầm đi đến trước giường, nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu, đôi mắt đen khẽ trầm xuống.
Hứa Thâm Thâm xoay chuyển tình thế nhanh chóng, đứng dậy cười nịnh nọt: "Anh Lệ, quần áo đến rồi đây!"
Ánh mắt Lệ Quân Trầm liếc xéo cô một cái: "Cười vui vẻ quá nhỉ?"
Hơn nữa còn rất suồng sã.
Hứa Thâm Thâm chớp chớp đôi mắt đẹp như hoa đào: "Chẳng phải là vì có anh Lệ ở đây tôi mới có thể cười phóng túng như vậy sao? Nếu là một người đàn ông nào khác, tôi nào dám như thế."
"Người khác không dám, nhưng trước mặt tôi lại dám?" Ánh mắt Lệ Quân Trầm dần tối sầm lại.
Hứa Thâm Thâm liền thu lại nụ cười, lầm bầm nói: "Tôi đang khen ngợi anh là con người bình dị dễ gần mà anh lại không thích, chẳng nhẽ anh lại muốn làm Đại Ma Đầu khát máu?"
Lệ Quân Trần giật cái khăn tắm trên người ném lên đầu Hứa Thâm Thâm, sau đó chậm rãi thay quần áo.
Hứa Thâm Thâm cũng không vội vàng lấy xuống, qua một lúc rồi hỏi "Anh Lệ, đã thay xong chưa?"
Đợi một lát nhưng căn phòng vẫn im lặng không một tiếng động.
Cô lập tức giật cái khăn xuống, lúc này mới phát hiện trong phòng chẳng còn một ai.
Cô bĩu môi, có điều Lệ Quân Trầm cũng có lúc vui vẻ trêu trọc lại cô, nhưng điều này rất hiếm.
-----
Hứa Thâm Thâm đi đến bệnh viện để thăm Diêu Tuyết Lệ.
Hiện tại bác sĩ chỉnh hình mà Lệ Quân Trầm mời đến đang kiểm tra sức khỏe cho bà.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nhíu mày nói: "Tôi đề nghị nên chuyển bệnh nhân này sang Đức ngay lập tức, bệnh viện bên đó sẽ chữa trị tốt hơn ở đây."
Đây là lời nói của bác sĩ Trung Quốc chỉnh hình nổi tiếng nhất ở Đức - Triệu Thần Sinh.
Anh ta mới ba mươi hai tuổi nhưng đã là bác sĩ chỉnh hình có tên tuổi lừng lẫy, mời được anh ta đến khám chắc chắn là tốn không ít tiền.
Hứa Thâm Thâm biết Lệ Quân Trầm vì mình mà làm hết tất cả. Mặc dù bọn họ chỉ là quan hệ giao dịch nhưng Lệ Quân Trầm vẫn vì cô mà mời anh ta đến.
"Bùi Triết, đi sắp xếp đi." Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nói.
Diêu Tuyết Lệ nắm chặt tay Hứa Thâm Thâm, lo lắng nói: "Mẹ mà ra nước ngoài thì Thâm Thâm phải làm sao?"
"Mẹ phải chữa trị tốt mới là điều quan trọng nhất của con, một mình con ở đây không sao đâu, hơn nữa còn có anh Lệ bảo vệ con, bọn họ sẽ không dám làm gì con đâu." Hứa Thâm Thâm tươi cười an ủi.
"Mẹ à, mẹ cứ yên tâm mà đi đi."
"Nhưng mà. . ." Diêu Tuyết Lệ còn có chút do dự.
Hứa Thâm Thâm nắm chặt đôi tay bà, dịu dàng nói: "Mẹ, chân của mẹ phải trị khỏi thì con mới không lo, mẹ chính là sự lo lắng lớn nhất của con, mẹ có muốn con yên tâm không?"
Diêu Tuyết Lệ không còn cách nào đành than thở nói "Được rồi, mẹ sẽ mau chóng quay lại thôi."
Hứa Thâm Thâm cười "Mẹ chữa bệnh không được đi dạo mua sắm đâu đấy, phải nghe theo lời dặn của bác sĩ mới có thể nhanh về được, mẹ biết chưa?"
Cô nói với Diêu Tuyết Lệ như đang dạy dỗ một đứa trẻ vậy, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Cô là thế, dịu dàng thuần khiết, đâu còn là một đứa khùng ngày thường nữa đâu.
Sau khi Diêu Tuyết Lệ xuất ngoại, Hứa Thâm Thâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lệ Quân Trầm đưa cô từ bệnh viện về, trên xe khẽ mở miệng" "Hình như cô rất mong mẹ mình ra nước ngoài."
"Chỉ khi bà ở trong nước tôi mới có thể phát huy quyền cước, nhưng tôi sợ liên lụy tới bà." Hứa Thâm Thâm khẽ chớp đôi mắt, cô cũng có những lo lắng kiêng dè nhất định.
Bà ấy là người thân duy nhất của cô, sao cô có thể không nghĩ đến hậu quả được.
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm dừng lại trên người cô một chút, sau đó mới từ từ dời đi.
Đã đến tập đoàn Hứa thị, Hứa Thâm Thâm xuống xe, cô đứng trước cửa xe mỉm cười "Chiều nay tôi sẽ đợi anh ở đây."
Lệ Quân Trầm khẽ gật đầu rồi lái xe rời đi.
Hứa Thâm Thâm quay người đi vào tòa nhà, cô vừa đến cửa văn phòng thì đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh.
"Hứa Thâm Thâm!" Bạch Linh xuất hiện trước mặt cô như một con quỷ.
Hứa Thâm Thâm nhìn bà ta, lập tức nở nụ cười, cho dù bối rối cũng không mất đi sự tao nhã "Bạch Linh! Đây không phải là nơi mà bà có thể giương oai, bảo vệ đâu!"
Lúc này bảo vệ ở bên ngoài đi tới, chia ra đứng hai bên Bạch Linh rồi nhìn bà ta.
"Đưa người phụ nữ điên này ra ngoài đi!" Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói.
"Hứa Thâm Thâm, cô dám!" Bạch Linh gào thét. "Cô dám làm mặt của Viện Viện bị thương như vậy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Có bản lĩnh thì bà gọi cảnh sát đến bắt tôi đi." Đôi mắt Hứa Thâm Thâm nhìn bà ta bằng ánh mắt hung hăng và nham hiểm. "Nếu như không bắt được thì tôi sẽ khiến cho bà nhà tan cửa nát!"
"Cô!" Bạch Linh nghiến răng. "Viện Viện không cha không mẹ, cô ức hiếp con bé như vậy rồi sẽ gặp báo ứng!"
"Cô ta không cha không mẹ có thể làm xằng làm bậy cướp bạn trai của người ta rồi chiếm đoạt tài sản ư?" Hứa Thâm Thâm cười châm chọc. "Cô cháu gái của bà thật là bông sen trắng độc nhất vô nhị, chắc bà xem phim của Mã Lệ Tô nhiều quá nên cho rằng không cha không mẹ là làm gì cũng được tha thứ nhỉ?"