Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
"Cô!" Bạch Linh tức giận nổi trận lôi đình, giơ tay định đánh Hứa Thâm Thâm.
Nhưng hai bảo vệ giữ bà ta lại, không để bà làm bị thương một cọng tóc gáy của Hứa Thâm Thâm.
"Buông ra, bọn súc sinh các người!" Bạch Linh kêu gào lớn tiếng: "Các người không nhìn lại xem giờ ai là người quản lý công ty này à!"
"Mặc kệ ai quản lý cũng không cho phép bà tới đây làm loạn." Đôi mắt Hứa Thâm Thâm trầm xuống: "Đuổi bà ta đi, ném thật mạnh cho tôi, bị thương tôi bỏ tiền."
"Hứa Thâm Thâm, đồ tiện nhân nhà cô!" Bạch Linh tức giận mở to miệng gào lên.
"Các người đang làm gì đó?!" Diệp Mạc Phàm bước ra từ trong thang máy, nhìn thấy Bạch Linh bị hai bảo vệ lôi kéo không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng quay đầu nhìn Diệp Mạc Phàm: "Không nhận ra tôi đang dạy dỗ bà ấy sao?"
"Bà ấy là cô của Viện Viện." Diệp Mạc Phàm nhíu mày, nhìn mái tóc Hứa Thâm Thâm còn đang nhỏ nước.
Nhìn cô như vậy chẳng những không hề chật vật, ngược lại còn xinh đẹp kỳ lạ.
"Cô ta là kẻ thù của tôi." Giọng nói của Hứa Thâm Thâm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Diệp thiếu gia, anh cũng thế."
"Buông bà ấy ra." Diệp Mạc Phàm nói với hai bảo vệ.
"Không được thả!" Giọng điệu của Hứa Thâm Thâm mạnh hơn: "Đây là công ty, bà ấy là người ngoài lại muốn vào thì vào, sau này ai cũng có thể ra vào tùy tiện sao, còn sự an toàn của nhân viên công ty ai chịu trách nhiệm đây?"
Diệp Mạc Phàm bị chất vấn không biết nên làm gì.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: "Đuổi bà ta đi, viết lên cửa cấm chó và người của Bạch gia!"
"Thâm Thâm, em không nên quá đáng như vậy." Diệp Mạc Phàm không thể ngờ Hứa Thâm Thâm lại tàn bạo như vậy.
"Mạc Phàm, anh không nên ngăn cản Thâm Thâm." Tiếng nói của Diệp Tiêu Nhiên vang lên từ phía sau.
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn ông ta một cái, ông ta tới thật đúng lúc.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn tới mái tóc ướt sũng của Hứa Thâm Thâm liền đoán ngay được Bạch Linh đã làm gì.
Anh ta quay đầu nhìn Bạch Linh, giọng điệu lạnh như băng: "Nơi này không phải địa bàn của Bạch gia các người, bà không được làm loạn."
"Diệp Tiêu Nhiên, tôi là cô ruột của Bạch Viện Viện, nó gả tới nhà cậu thì chính là người nhà cậu, làm sao có thể không phân đúng sai như thế hả?!" Bạch Linh buồn bực hỏi.
"Thâm Thâm không phải là người ngoài. Cô ấy là người tôi thích, không biết chừng cô ấy sẽ trở thành chị dâu của cô ta đấy." Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng trả lời.
Hứa Thâm Thâm hơi nhíu mày, anh ta thật biết nói đùa.
Tầm mắt Bạch Linh chuyển từ trên mặt Diệp Tiêu Nhiên tới Hứa Thâm Thâm, nhìn hồi lâu mới quát: "Hứa Thâm Thâm cô quả đúng là hồ ly tinh!"
"Cảm ơn lời khen." Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn bà ta, sau đó ra lệnh: "Đuổi đi!"
Hai bảo vệ nghe được lời dặn dò, lập tức lôi Bạch Linh ra ngoài.
Hứa Thâm Thâm nhìn Bạch Linh bị đuổi đi, quay đầu cười với Diệp Tiêu Nhiên: "Diệp tổng, xin lỗi tôi không tiếp được."
Cô phải về văn phòng sửa sang lại một chút, may mà trong phòng cô còn bộ trang phục chưa dùng. Nhìn cô đi xa, Diệp Mạc Phàm cau mày nhìn, giọng điệu oán trách: "Anh!"
"Mạc Phàm, công tư phân minh, lúc này em và Thâm Thâm đang cùng làm chủ công ty, em phải tôn trọng người hợp tác với mình, đừng để người của Bạch gia tới đây làm loạn, hậu quả không lường được." Diệp Tiêu Nhiên thâm trầm đáp.
Diệp Mạc Phàm nhăn mày, cơ bản anh ta không có cách nào đòi lại công bằng cho Bạch Viện Viện.
Nhìn ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên nhìn Hứa Thâm Thâm, Diệp Mạc Phàm có hơi nguội lạnh trong lòng: "Anh, anh thật sự thích Thâm Thâm?"
Diệp Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn anh ta một cái, giọng nói thâm trầm: "Anh vẫn luôn rất thích."
Vẻ mặt Diệp Mạc Phàm rùng mình: "Anh, Thâm Thâm không phải một cô gái tốt."
"Em không biết lời này từ miệng của em nghe rất buồn cười sao?" Diệp Tiêu Nhiên nghiêm túc hỏi: "Em và Bạch Viện Viện đối xử với Thâm Thâm thế nào, chẳng lẽ không cho phép cô ấy phản kháng?"
Diệp Mạc Phàm thất vọng nhìn anh ta, Bạch Linh nói đúng, anh trai quả thật bênh vực người ngoài.
Anh mới là em trai ruột của anh ấy, Hứa Thâm Thâm chỉ là người ngoài không hơn.
"Việc hợp tác với Công ty Lập Đức phải được thực hiện càng sớm càng tốt, Nhiếp Tử San đã về Trung Quốc rồi, em còn chưa thèm hành động nữa." Giọng Diệp Tiêu Nhiên nặng nề: "Chẳng lẽ em thật sự muốn để Thâm Thâm thể hiện, đến lúc đó mọi công lao đều là của cô ấy, sau này em chẳng còn chút uy tín nào ở Công ty cả."
Biểu cảm của Diệp Mạc Phàm không hề thoải mái, đây chính là mục đích tới đây hôm nay của anh trai.
"Đưa tập đoàn Hứa thị cho em xử lý là một cách rèn luyện, nếu em không làm được, chắc chắn ba sẽ không để em chạm vào thứ gì của Diệp gia." Diệp Tiêu Nhiên không hề khách sáo: "Dù sao ba cũng không hi vọng con trai mình lại là thứ bỏ đi."
Nói xong, anh ta gõ cửa văn phòng của Hứa Thâm Thâm, bước vào.
Diệp Mạc Phàm muốn nói lại thôi, chỉ có thể nhìn cánh cửa đóng lại, sau đó buông thõng hai vai.
Trong văn phòng, Hứa Thâm Thâm đã lau khô mái tóc và buộc cao lên.
Cô vốn xinh đẹp tươi trẻ, để kiểu tóc này hiển nhiên lại càng xinh xắn trẻ trung, đồng thời còn mang tới cảm giác giỏi giang.
Đôi mắt đen của Diệp Tiêu Nhiên trầm xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Nghe nói hôm qua Bạch Viện Viện tới nhà em làm loạn một lúc?"
Hứa Thâm Thâm vuốt cằm: "Nhưng cô ta cũng không làm được gì."
"Là Lệ Quân Trầm giúp em thu dọn hậu quả?" Thực ra Diệp Tiêu Nhiên đã đoán được, lại vẫn nuôi hi vọng mà hỏi.
Qủa nhiên gần quan được ban lộc.
Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt: "Ừm, anh ta giúp tôi giải quyết."
"Thật sự hâm mộ anh ta, giải quyết chuyện này đối lấy niềm vui của em, thật sự rất có lãi." Diệp Tiêu Nhiên ra vẻ cười nhẹ nhõm, kỳ thực trong lòng rất chua xót.
Anh lại bỏ lỡ cô một lần nữa.
"Diệp tổng ghen tỵ sao?" Hứa Thâm Thâm vén tóc ra sau tai, cười như không cười hỏi.
Hai tròng mắt Diệp Tiêu Nhiên sáng quắc nhìn cô: "Thâm Thâm, còn nhớ rõ không, những chuyện khi trước của anh và em?"
"Nếu là trước năm mười tuổi, tôi không còn nhớ nữa." Hứa Thâm Thâm cau mày trả lời. Khi đó cô bị tai nạn xe, phần lớn trí nhớ đã trở nên mơ hồ.
Diệp Tiêu Nhiên bất lực cười: "Đúng vậy, đó là cố tình để em mất trí nhớ trước năm mười tuổi. Tôi luôn cảm thấy bản thân đang tự đùa giỡn mình."
"Khi đó xảy ra chuyện gì?" Hứa Thâm Thâm cau mày hỏi.
Luôn cảm thấy trong lời của anh ta có ý gì.
Diệp Tiêu Nhiên than nhẹ: "Em đều quên rồi, những chuyện bây giờ, chẳng lẽ em không hoài nghi tính chân thật của nó sao?"
"Cho dù anh nói muốn kết hôn với tôi thì nhận định cuối cùng của tôi vẫn là không muốn gả cho anh, chẳng liên quan gì tới ký ức hết." Hứa Thâm Thâm giải thích.
Diệp Tiêu Nhiên cười thất thanh: "Thâm Thâm, em đã quá thông minh rồi, thực ra phụ nữ nên mơ hồ một chút."
"Mơ hồ chẳng qua là lừa mình dối người, mà phụ nữ cũng chỉ thích giả vờ mơ hồ trước mắt đàn ông." Hứa Thâm Thâm đầy ý vị.
"Vậy khi em ở trước mặt Lệ Quân Trầm thì sao?" Diệp Tiêu Nhiên lại hỏi.
"Sẽ không quá tỉnh táo." Hứa Thâm Thâm khẽ cười đáp.
Ngực của Diệp Tiêu Nhiên giống như bị một tảng đá lớn đè lên, vô cùng khó chịu.
Nhưng ở bên ngoài anh ta vẫn ung dung như trước: "Thâm Thâm, anh sẽ không từ bỏ em."
Hứa Thâm Thâm khẽ than: "Diệp tổng, chúng ta không hợp."