Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nơi đó dù sao có hơi hẻo lánh.
“Phát hiện ra ta rồi?” Hứa Thanh nhướng mày, ánh mắt híp lại, ánh mắt dần dần càng thêm lạnh buốt.
Hắn không đi theo cùng, mà dò xét bốn phía, cho đến sau khi xác định đối phương chỉ đến đó một mình, mới vòng qua một phương hướng, ẩn mình trong chỗ tối, đến tuyến ngoài sớm hơn Bàn Sơn.
Xác định nơi này không có mai phục, hàn mang trong ánh mắt hắn càng đậm, giấu trong chỗ tối.
Mà giờ khắc này, Bàn Sơn dã đi đến phạm vi này, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
“Oắt con, hôm qua ta đã phát hiện có người theo dõi, ra đi, nơi này rất hẻo lánh, thích hợp xử lý thi thể của ngươi. Nếu ngươi không dám ra đây, lần tiếp theo thì không phải một mình ta đâu. Cho dù Lôi đội che chở ngươi, Huyết Ảnh chúng ta cũng có thể khiến ngươi trả giá đắt giống vậy.”
Hứa Thanh híp mắt lại, đối phương đều đã nói đến mức này, cũng không cần phải ẩn giấu nữa. Thế là hắn đi ra từ chỗ tối.
“Mã Tứ không phải vụng trộm nhận việc ra ngoài, mà bị ngươi chơi chết, ngược lại đã xem thường ngươi.” Bàn Sơn nhe răng cười, nhìn về phía Hứa Thanh đi ra.
“Nhưng không sao, ta vốn là nhìn hắn không thuận mắt thật lâu, ngươi không chơi chết, ta cũng dự định lần sau ra ngoài lúc chơi chết hắn, cho nên còn phải cám ơn ngươi đây, mà hắn chết sống ta mặc kệ, nhưng hắn trong túi da thứ nào đó, hẳn là ở chỗ của ngươi đi.”
Bàn Sơn nhìn về túi trên eo Hứa Thanh, trong mắt lộ vẻ tham lam. Không đợi Hứa Thanh trả lời, thân thể hắn đã loé lên, thân thể béo tròn của hắn lại bộc phát ra tốc độ vượt qua Ngưng Khí tầng hai.
Dao động linh năng trên thân thể vào thời khắc này cũng mạnh không ít, thậm chí hình thành một tầng khí lưu thuật pháp bên ngoài cơ thể, kéo theo gió lạnh. Cả người hắn như một quả cầu băng, vọt tới Hứa Thanh.
Hắn không phải Ngưng Khí tầng hai, thời khắc này, dao động linh năng đã đạt tới tầng ba.
Cũng chính vì nguyên nhân như thế, lại thêm rình mò một vật trong túi da của Mã Tứ, hắn mới ra ngoài một mình.
Hứa Thanh híp mắt lại, lần đầu tiên hắn giao chiến chính diện cùng tu sĩ, nhất là khí lưu bên ngoài thân thể của đối phương hiển nhiên do linh năng biến thành, nhưng hắn tin tưởng lực lượng và tốc độ của mình.
Thế là trong nháy mắt đối phương đến, Hứa Thanh bỗng nhiên xông ra, tốc độ bùng nổ hết sức khiến cho bóng người gần như để lại một chút tàn ảnh.
Trong chớp mắt đã tránh đi thân thể Bàn Sơn, trong sự sững sờ rõ ràng của Bàn Sơn, Hứa Thanh đã đến sau người, tay phải nâng lên, cũng bộc phát hết sức như vậy, đấm ra một quyền.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thanh dùng ra toàn bộ sức chiến đấu, một quyền này đánh ra trực tiếp nhấc lên tiếng vang lép bép, lúc rơi vào sau lưng Bàn Sơn, phát ra một tiếng phịch.
Cả người Bàn Sơn kịch liệt run rẩy, tấm chắn khí lưu hình thành bên ngoài cơ thể vỡ vụn thành từng mảnh, ngũ tạng trong thân thể lăn lộn, máu tươi phụt một tiếng, phun ra, sát cơ trong mắt Hứa Thanh đã nồng đậm.
Khi hắn nhấc lên tay phải, tăm sắt xuất hiện, trong khoảnh khắc, thân thể nhoáng cái xẹt qua sát người Bàn Sơn đang lảo đảo lui lại, tăm sắt thuận thế muốn đâm vào đầu Bàn Sơn.
Nhưng một chớp mắt tiếp theo, Hứa Thanh hơi biến sắc mặt, thân thể nhanh chóng rút lui.
Ngay trong giây lát hắn lui ra sau, trong mắt Bàn Sơn lộ ra mũi nhọn âm lạt.
Hai sợi dây đen thình lình chui ra từ trong tai hắn, một trước một sau xông thẳng đến gương mặt Hứa Thanh, kèm theo tiếng rít gào bén nhọn.
Hai sợi dây đen kia là con rết có cánh màu đen, tốc độ cực nhanh, mắt thấy sắp tới gần, bị chủy thủ tay trái Hứa Thanh rút ra, trực tiếp chặt đứt từng con.
Con cuối cùng kia, khi bị chém đứt chỉ cách mắt Hứa Thanh không đến bảy tấc.
Một màn hung hiểm này, làm sát cơ trong mắt Hứa Thanh càng đậm. Hắn phóng tới lần nữa.
Mà mượn nhờ thời cơ Hứa Thanh lui ra sau trước đó, sự đảo lộn bên trong ngũ tạng Bàn Sơn cũng khôi phục một chút.
Giờ phút này thân thể tròn vo của hắn nhanh chóng rút lui, hai tay càng nâng lên bấm niệm pháp quyết, bộ mặt hắn lập tức đỏ lên, trực tiếp vọt tới Hứa Thanh, phun ra một ngụm sương độc.
Sương mù cuồn cuộn, phạm vi rất lớn, phi tốc bay tới về hướng Hứa Thanh, những nơi đi qua, mặt đất đều truyền đến âm thanh xèo xèo, có thể thấy được độc tính nồng đậm mức nào.
Làm xong những việc này, sắc mặt Bàn Sơn trắng bệch, bụng đều nhỏ một vòng. Hắn rút lui lần nữa, trong mắt có tàn nhẫn, cũng có run sợ.
Hứa Thanh dũng mãnh, nằm ngoài dự đoán của hắn.
Hắn không ngờ tới dựa vào Ngưng Khí tầng ba của mình, lại một thân độc công, thế mà đều suýt nữa bị đối phương nhất kích tất sát.
Mà ngụm sương độc này đã là thuật đòn sát thủ của hắn, nếu vẫn không thể gì được đối phương, hắn nhất định phải la lên, làm đối phương kiêng kị.
Nhưng la lên rồi, món vật phẩm kia của Mã Tứ, e là mình rất khó thu hoạch được.
Mà thật ra chỗ hắn còn có một thứ cấm vật không sử dụng, tác dụng phụ của vật này cực lớn, nhưng vẫn bị hắn lấy ra. Đó là một viên hổ phách.
Trong lúc âm thầm chần chờ, hắn nhìn về phía khu vực bị sương mù tràn ngập chỗ Hứa Thanh.
Nhưng ngay trong nháy mắt hắn nhìn lại, sương mù mãnh liệt tản ra bốn phía, bóng dáng Hứa Thanh lập tức trong đó xông ra.
Tốc độ nhanh chóng làm Bàn Sơn thấy hoa cả mắt, nội tâm vang lộp bộp, tay phải vừa muốn bóp nát hổ phách, miệng cũng muốn la lên, nhưng đã muộn rồi.
Một cây tăm sắt màu đen nhánh, kèm theo mũi nhọn vô cùng, đã đến trong chớp mắt, thế như chẻ tre, xuyên qua từ đầu hắn, máu tươi tràn ra, rơi vào trên thân Hứa Thanh bên cạnh hắn.
Thân thể Bàn Sơn cứng đờ. Hắn muốn quay đầu nhưng lại không làm được, thi thể chậm rãi đổ xuống, không nhúc nhích.
Không nhìn thi thể Bàn Sơn, Hứa Thanh thở hồng hộc, cảnh giác quan sát bốn phía.
Nơi đây vắng vẻ, sau khi xác định không gây nên sự chú ý, hắn nhanh chóng tới gần thi thể Bàn Sơn, lấy đi áo da của đối phương.